Thẩm Thiên Tinh mở mắt ra, nhìn căn phòng tối om, thật lâu không nói gì. Có lẽ Tịch Mặc Sâm cho rằng cô đã ngủ, đằng sau không còn tiếng nói nữa, Thẩm Thiên Tinh cũng chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí yên tĩnh. Sáng thức dậy, gối bên cạnh đã trống, Thẩm Thiên Tinh thấy người đàn ông từ phòng tắm đi ra, nhìn sắc mặt anh thì cảm thấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt. 
Tịch Mặc Sâm đang trong phòng để quần áo chọn vài bộ cho cô, anh nói: “Hôm nay bác sĩ sẽ đến thay thuốc cho em, sửa soạn một chút, rồi xuống lầu ăn sáng.” 
Thẩm Thiên Tinh không nói gì, thay quần áo xong thì cùng anh xuống lầu. Tất cả người nhà Tịch gia đều ở đây, hôm qua cô chỉ lướt ngang qua, dù có nói gì thì hôm nay cũng phải gặp người lớn một chút. Lâm Đạt không có thói quen dậy sớm, sáng sớm đã ngáp liên tục, trên đường đến phòng ăn thì gặp bọn họ, phát hiện Tịch Mặc Sâm không để cho người giúp việc giúp đỡ, mà tự mình đỡ Thẩm Thiên Tinh xuống lầu, thì dùng giọng điệu rất mới lạ: “Tôi còn tưởng là bị gãy chân, thì ra vẫn có thể đi được.” 
Thẩm Thiên Tinh làm lơ bà ta theo thói quen, Tịch Mặc Sâm ngược lại hơi giương mắt, trầm giọng: “Thím ba.” 
Giọng anh hơi nặng nề, Lâm Đạt vốn đã đi đến trước mặt bọn họ, không khỏi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt xanh ấy, bà ta cười nói: “Chỉ đùa chút thôi mà, tôi thấy Thẩm Thiên Tinh rất thích cho cháu ôm đấy.” 
Nói xong, Lâm Đạt vặn eo rời đi. 
Tịch Mặc Sâm rũ mắt nhìn Thẩm Thiên Tinh, đưa tay vuốt tóc cô: “Tính thím ấy là thế, em đừng để ý quá nhé.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play