Đêm khuya, trong ngoài dinh thự dần yên tĩnh, có thể nghe được tiếng kêu của côn trùng. Mùa cỏ mọc oanh bay, vạn vật sống lại, đáy lòng phẳng lặng của Thẩm Thiên Tinh cũng bị cái hôn đơn giản này đánh thức.
Cô vừa xem tranh Tịch Mặc Sâm vẽ, chấm đen nhỏ ấy chống lại áp lực và đau khổ từ bên ngoài, trong lòng cảm thấy hơi xót xa, bỗng bị người đàn ông ôm vào ngực mà hôn, hơn nữa cái hôn lần này của anh không giống trong quá khứ, cái hôn ngày trước xen lẫn dục vọng, mục đích rất rõ, vô cùng bá đạo, bây giờ chỉ chạm nhẹ, hơi nhột, trong chớp mắt cô bất ngờ đến mức ngây người, anh lại thân mật mổ mổ khóe miệng cô, rồi lập tức buông người ra.
“Không khó chịu?” Tịch Mặc Sâm đang quan sát phản ứng của cô, thấy cô không kháng cự như thế, hạt giống muốn đến gần cô lại ngo ngoe rục rịch, “Vậy anh ôm em.”
Có lẽ anh sợ mất cơ hội, nói xong không đợi Thẩm Thiên Tinh lấy lại tinh thần đã ôm ngang lên, đi đến phòng hai người.
Trước lạ sau quen, một ngày bị anh ôm kiểu công chúa hai lần, Thẩm Thiên Tinh nhanh chóng ôm cổ anh theo bản năng, song, khi cô làm động tác này cũng cảm thấy quá thân mật, cố gắng co người không dám cử động.
“Tôi có thể tự đi được.” Cô nhìn quai hàm gợi cảm của người đàn ông, không tự nhiên mà nói.
Theo như thói quen ngày trước, không chừng Tịch Mặc Sâm sẽ châm chọc cô rằng chân đã què còn cậy mạnh, nhưng nghĩ đến lời nói của Trần Thứ, anh nhịn lại, giọng điệu hòa nhã: “Chân em không tiện, xuống cầu thang rất nguy hiểm, để anh ôm em về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT