13
Tỉnh lại từ những hồi ức, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về Tây. Ta rời khỏi lòng Tần Yến, trong tay cầm cuốn Xuyên Vực Chí chàng vừa đưa, tiện tay lật xem vài trang, tựa vào cửa mà cười: "Tần Yến, chàng có muốn biết tầng địa ngục thứ năm là gì không?"
Chàng hạ mắt nhìn ta, giọng kéo dài một chút: "Sao vậy, cuối cùng Tô tiểu thư cũng sẵn lòng kể rồi ư?"
Ta liền đáp: "Tháng tới, nếu chàng cùng ta liên thủ thắng được thái tử Dung Ngọc trong kỳ thu săn, ta sẽ kể cho chàng nghe."
...
Mùa thu săn b.ắ.n năm nay, sẽ có một cuộc ám sát. Thái tử Dung Ngọc sẽ nhờ cứu giá mà lập công, từ đó càng được thánh sủng. Nhưng thực ra, hắn sớm đã biết kế hoạch của thích khách từ địch quốc. Hắn cố tình giấu nhẹm, để đoạt lấy công lao cứu giá.
Còn về đứa muội muội cùng cha khác mẹ của ta, Tô Minh Nhan, tâm tư nàng thật hiểm ác. Trên đường lẩn tránh nguy hiểm, nàng nhân cơ hội hỗn loạn mà đẩy ta vào lưỡi kiếm của thích khách, định đoạt mạng ta.
Là Tần Yến đã đỡ cho ta một nhát, rồi trở tay g.i.ế.c c.h.ế.t tên thích khách đó. Thế nhưng, trên lưỡi kiếm lại có độc...
Đến giờ, ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ áo bào của chàng thấm đầy máu.
Kiếp trước, nhờ nhát kiếm đó mà Tần Yến để lại một bệnh căn, khiến chàng về sau dù quyền cao chức trọng, tìm khắp thiên hạ thần dược, vẫn chẳng thể kéo dài tuổi thọ.
Kiếp này, ta nhất định sẽ bắt Tô Minh Nhan và thái tử Dung Ngọc cùng nhau trả lại nhát kiếm này!
Chỉ có điều...
Ta lại quên mất rằng Tần Yến, kẻ điên này, vốn dĩ rất tham lam.
Chàng tiến đến gần ta, nhếch môi cười: "Miểu Miểu, thế vẫn chưa đủ. Nếu ta thắng hắn, nàng phải kể hết trên giường tân hôn, ngay đêm động phòng mới được."
14
Lời nói phả hơi ấm của hắn bên tai khiến ta nóng bừng. Ta cười đáp: "Được, theo ý chàng."
Khi ôm sách bước xuống bậc thang, ta nghe tiếng Tần Yến từ phía sau: "Ta đột nhiên cảm thấy tin vào những lời nói mê trước đây của nàng rồi."
Ta ngoảnh lại, khẽ nhíu mày: "Lời gì?"
Chàng đáp: "Tô tiểu thư bỗng thay đổi tính tình, đối xử tốt với ta như vậy, chẳng lẽ là vì trong cơn ác mộng kia, nàng có điều gì tiếc nuối sao?"
Ta quay đầu nhìn chàng, bao nhiêu nỗi xót xa trong lòng, chỉ hóa thành một câu: "Phải, trong mộng có nhiều điều tiếc nuối."
Chỉ thấy Tần Yến lười nhác dựa vào cửa, nụ cười trên môi như mê hoặc lòng người: "Xem ra, đó không phải giấc mộng đẹp. Nhưng ta đã mơ về nàng hàng nghìn lần, còn nàng mới chỉ mơ ta một lần mà thôi. Ta thấy, nàng nên bỏ đi những u sầu, ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ thật ngon, mơ thêm về ta vài lần nữa. Biết đâu lần sau sẽ là giấc mộng đẹp."
Lòng ta bỗng chua xót, không kiềm được mà khẽ gật đầu đồng ý.
Ta biết, chàng vẫn đang nhìn ta, nhưng ta chẳng dám quay lại nhìn vào ánh mắt rực cháy của chàng nữa. Vội vàng đáp qua loa, rồi nhanh chóng bước đi. Ta sợ rằng nếu còn ở lại lâu hơn, sẽ không kìm được mà bật khóc trước mặt chàng.
15
Kiếp trước, chàng cũng từng nói nhiều lời tình tứ. Chỉ là ta chưa từng tin tưởng, tự nhiên cũng hiếm khi đáp lại.
Ta đã chứng kiến cảnh chàng g.i.ế.c người, m.á.u văng đầy mặt. Cũng đã thấy nét mặt chàng vô cảm chặt đứt tứ chi của kẻ thù, rồi ngâm vào rượu, dùng cực hình tra tấn.
Vậy nên, những lời tình của chàng, lúc đó với ta nghe chẳng khác gì những lời điên rồ.
Đặc biệt là khi ta biết được những thủ đoạn chàng dùng để leo lên đỉnh cao quyền lực...
Tần Yến khi còn nhỏ chịu nhiều tủi nhục, thương tích chồng chất. Để mài dũa bản thân, chàng cố ý nhẫn nhịn, không để lộ tài năng. Nhưng thực ra từ nhỏ chàng đã âm thầm học văn, luyện kiếm, kết giao với các nhân tài.
Trong bóng tối, chàng giấu mình dưới những thân phận khác nhau, buôn bán cùng giới quyền quý kinh thành, tích lũy tài sản. Nhìn ngoài có vẻ tầm thường hèn mọn, nhưng thực tế, chàng đã kiếm đầy túi vàng, chất cao như núi.
Chỉ thiếu một cơ hội để bay vọt lên cao.
Cơ hội ấy có thể mưu tính được.
Nhưng sinh mạng của chàng lại bị ta hủy hoại.
Trong lần ám sát mùa thu năm đó, việc chàng cứu ta có lẽ chỉ là thuận tay mà thôi.
Ai ngờ, nhát kiếm kia trông không có gì nổi bật, nhưng độc trên đó lại cực kỳ nguy hiểm, chỉ trong vài năm, đã đẩy chàng xuống âm phủ.
Chàng thật sự đã mất quá nhiều vì ta.
Thuở ban đầu, chàng vẫn có thể dựa vào dược vật để duy trì sức khỏe, cố gắng tỏ vẻ không hề gì, ung dung thao túng quyền lực trong triều. Không ai phát hiện ra sơ hở của chàng.
Còn ta, vào năm phủ Thái phó bị diệt, ta bị giáng chức thành kẻ hèn mọn, thì mới bị chàng đưa đi. Lúc ấy, như bao kẻ khác, ta hoàn toàn không hay biết rằng đó đã là năm cuối cùng của đời chàng.
Bị chàng giam cầm trong u cốc sâu thẳm, ta nghe thấy tiếng ho khan không thể kìm nén từ phòng chàng, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc dai dẳng trong viện, lại thấy những chiếc y phục còn dính vết m.á.u mà chàng chưa kịp thay sau khi nôn ra máu, mới nhận ra bí mật của chàng.