Hoàng thượng thấy chúng ta hộ giá có công, bèn hỏi muốn thưởng gì.
Chàng: “Thần, muốn cưới thê tử.”
Ta: “Thần nữ, muốn xuất giá.”
Đêm ấy, thánh chỉ được ban ra.
Vào dịp trung thu, thiên tử ban hôn, việc gả cưới giữa hai nhà Tần - Tô được định, chọn ngày tốt thành hôn.
1
Sau khi sống lại, ta lại gặp người thiếu niên quyền lực vô song, nhưng lại đoản mệnh, không thể kết thúc cuộc đời một cách tốt đẹp kia.
Năm nay, Tô Minh Nhan vì muốn hủy danh tiết của ta đã bỏ thuốc mê rồi đưa ta lên giường của Tần công tử tai tiếng nhất kinh thành.
Ta khẽ chạm vào khuôn mặt của Tần Yến.
Khuôn mặt ấy...
Không còn là khuôn mặt cứng đơ, gầy gò khi vào quan tài sau khi chết.
Cũng không phải là khuôn mặt tái nhợt, gầy yếu khi bị độc hành hạ, nằm dài trên giường bệnh.
Trước mắt ta, người thiếu niên với dung mạo tuyệt sắc, mơ hồ như trong mộng.
Ta nhẹ véo vào má bên của chàng.
Da chàng trắng nõn, ta chẳng hề dùng sức, vậy mà chỗ đó đã đỏ lên.
Sắc mặt Tần Yến lập tức thay đổi.
“Tô tiểu thư, nàng làm thế là có ý gì?” Chàng nắm chặt cổ tay ta, giọng trầm thấp, hơi thở lại có chút rối loạn, “Ôm lâu như thế còn chưa đủ, bây giờ lại động tay động chân?”
Bị chàng nắm đến đau, ta đành phải thu tay lại, nhưng ánh mắt thì không nỡ rời đi.
Ta chăm chú nhìn chàng.
Chàng mặc một chiếc áo dài màu trăng trắng, vạt áo không biết từ lúc nào đã bị ta ấn đến nhăn nhúm.
Chàng thờ ơ vuốt phẳng, trông vẻ ngoài dường như vẫn bình tĩnh.
… Lạnh nhạt quá.
Lạnh nhạt đến mức chẳng giống chàng của sau này.
Cũng phải thôi.
Dù sao, năm nay Tần Yến mới chỉ mười bảy tuổi.
Chàng vẫn chưa trở thành kẻ điên loạn đầy bạo lực, quyền khuynh thiên hạ.
Cũng chỉ là một con sói con chưa từng nếm trải mùi vị của thịt.
Ta từ từ nở nụ cười, ngắm nhìn vẻ ngoài khi còn trẻ của đại gian thần này, cố tình trêu đùa chàng:
“Tần công tử, ta đã tự mình dâng đến cửa, còn sợ không dám chạm vào ngài sao?”
Hiếm khi thấy sắc mặt Tần Yến thoáng chùng xuống, ánh mắt nhìn ta lộ ra một tia ngạc nhiên.
Chàng dường như không tin nổi, tiểu thư danh giá nhất phủ Thái phó mà trong mắt mọi người luôn đoan trang, thuần khiết... lại có thể nói ra những lời ve vãn đến vậy.
Thực ra, có gì là không thể?
Những gì người ngoài thấy chẳng qua chỉ là lớp mặt nạ ta dựng lên mà thôi.
Trải qua một kiếp sống, ta cũng đã nhìn thấu một phần thiên cơ. Trên đời này, những kẻ giỏi che giấu bản thân đâu chỉ có mình ta?
Ví như chàng...
Bề ngoài Tần Yến có vẻ tuân thủ lễ giáo, cả người thanh nhã như vầng trăng.
Nhưng ta biết, chàng chỉ đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản tính phản nghịch của mình.
Kiếp trước, chàng chỉ mất ba năm để leo lên vị trí quyền lực, thủ đoạn không ai sánh bằng.
Xuất thân của Tần Yến không tốt, từ nhỏ đã phải chịu nhiều ánh mắt khinh bỉ, dần dà trở nên thất thường, tính cách vừa cố chấp, vừa điên loạn.
Cả đời chàng căm ghét nhất chính là những giáo điều, lễ nghi.
Ta từng bị chàng nhốt trong ngôi nhà tăm tối, ba trăm đêm ngày chẳng thể thoát thân.
Mỗi lần nhìn ta, ánh mắt chàng đều bệnh hoạn và u uất, như một con thú đói không bao giờ thỏa mãn, luôn chuẩn bị xé nát, gặm nhấm, rồi nuốt chửng ta.
Đó mới là con người thật của chàng.
Còn kẻ trước mắt này?