Chỉ đến khi bọn họ đi xa, chàng mới không thể gắng gượng nữa, ho sặc ra vài ngụm máu. Máu đỏ tươi rơi trên nền tuyết trắng, khiến người ta không khỏi kinh hãi.

Ta theo phản xạ đỡ lấy chàng, rút khăn tay ra đưa cho chàng lau, rồi bảo nha hoàn A Xuân đi tìm người giúp đỡ.

Nhưng Tần Yến chỉ loạng choạng một chút, rồi gắng gượng đứng vững trong gió tuyết: “Không cần.”

Chàng cúi đầu nhìn chiếc khăn tay ta đang cầm, trên đó vương vết m.á.u của chàng, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười tự giễu: “Tô tiểu thư vẫn nên tránh xa kẻ như ta, đừng để bị vấy bẩn.”

Nói xong, chàng quay bước rời đi, bóng dáng cao gầy đơn độc chìm vào màn tuyết trắng.

Đó là lần đầu tiên ta nhớ đến chàng. Cứng cỏi, âm u, lạnh lùng, cô độc. Như một con thú đang ẩn mình.

12

Ta cùng nhiều công tử tiểu thư trong thế gia lớn lên. Sự giao hảo giữa các thế gia thường dựa trên lợi ích. Mọi người khinh rẻ Tần Yến, tự nhiên cũng chẳng ai muốn gần gũi hắn - một đứa con thứ của Tần gia, lại là do kỹ nữ hạ tiện sinh ra, không chút tương lai.

Ta, ngược lại, có không ít danh phận.

Đích nữ của Thái Phó phủ, tài nữ số một Kinh thành, tương lai là Thái tử phi.

Cho nên…

Ta luôn là người được muôn vàn sủng ái, còn Tần Yến, từ đầu đến cuối đều là kẻ bị cô lập.

Thành Kinh cũng chỉ có vài gia tộc, năm này qua năm khác tiệc tùng, cuối cùng rồi cũng sẽ gặp mặt.

Từ sau lần đó, ta lại thấy Tần Yến vài lần từ xa. Chàng luôn ngồi lặng lẽ ở một góc khuất, hờ hững nhìn xa về phía đám đông náo nhiệt, đôi khi trong mắt hiện lên một tia khinh miệt.

Ta và chàng cũng từng đối mắt nhau vài lần. Ta luôn mỉm cười, còn chàng lạnh lùng quay đi.

Có người sau lưng chế giễu chàng — nói gương mặt chàng quyến rũ mê hồn, giống hệt như thân mẫu kỹ nữ của chàng, vừa nhìn đã biết là hạ tiện.



Ta nghe vậy mà trong lòng khó chịu.

Lúc đó, danh hiệu “tài nữ số một kinh thành” của ta liền phát huy tác dụng.

Ta sẽ giữ dáng vẻ đoan trang, mỉm cười nhẹ nhàng, rồi nhã nhặn nhắc nhở bọn họ: “Bàn luận chuyện phiếm sau lưng người khác, không phải là việc mà quân tử hay thục nữ nên làm. Xin hãy thận trọng lời nói. Thay vì nói xấu kẻ khác sau lưng, chẳng bằng ngồi yên mà tự suy xét chính mình.”

...

Có khi ta cảm thấy thật phiền phức, liền mỉm cười một cách biếng nhác, chậm rãi kể với bọn họ: “Nghe nói địa ngục có mười tám tầng. Tầng đầu tiên là địa ngục Bạt Thiệt.”

“Phàm những kẻ nói lời ác ý, xuyên tạc hãm hại, dối trá, lừa người, sau khi c.h.ế.t sẽ bị đày vào tầng này. Quỷ sai sẽ dùng kìm sắt mà kéo dài lưỡi ra, rồi từ từ nhổ đi... nhưng không phải nhổ ngay một lần, mà kéo thật dài, rồi mới chậm rãi giằng xé...”

Kể xong, ta vẫn bình thản uống trà, mặt không chút biến sắc, giả vờ như chẳng có chuyện gì.

Ai mà biết được ta ghét tiếng ồn ào của bọn họ đến mức nào.

Ai mà biết được mỗi ngày ta giả vờ làm một thục nữ hiền lành mệt mỏi ra sao.

Ai mà biết được ta bực bội đến mức muốn nhổ lưỡi bọn họ.

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu hơn lời nhắc nhở nhẹ nhàng.

Mỗi lần ta kể như vậy, không gian liền trở nên im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Chỉ có điều...

Dù chiêu gì hiệu quả, đôi lúc vẫn có ngoại lệ.

Lần ấy, khi mọi người nghe ta kể về địa ngục Bạt Thiệt, ai nấy đều im bặt.



Chỉ là...

Đằng sau ta lại vang lên một tiếng cười nhạt.

Ta cẩn thận quay lại...

Lại thấy Tần Yến từ lúc nào đã đứng ngay sau ta, đôi mắt sâu thẳm của chàng nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch, như cười mà không cười.

Thế gian có lẽ không gì xấu hổ hơn thế.

Lúc đó, ta sợ chàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tần công tử, ta không phải đang bàn luận sau lưng về công tử, ta chỉ là...”

Nhưng Tần Yến không để ta nói hết, chỉ lạnh nhạt mở miệng gọi tên ta: “Tô tiểu thư.”

Ta có chút ngẩn ngơ: “Hả?”

Chàng hỏi: "Hỏi rằng, nếu tầng địa ngục thứ nhất là 'Bạt thiệt địa ngục', thì mười bảy tầng tiếp theo là gì, chúng ra sao?"

Ta đáp: "Tầng thứ hai là 'Cắt lưỡi địa ngục', tầng thứ ba 'Thiết thụ địa ngục', tầng thứ tư 'Nghiệt kính địa ngục'..."

Đang nói dở, ta chợt nhận ra có điều bất ổn, vội ngưng lại. Mang danh là tài nữ kinh thành, những gì ta nên đọc phải là các văn chương của bậc hiền giả, sách vở của chư tử bách gia. Còn chuyện địa ngục lại là điều ta nghe từ dã sử tạp ký. Một đôi câu tùy tiện thì chẳng sao, nhưng nếu cứ tiếp tục kể, e rằng những điều âm u kia không phù hợp với thân phận của ta.

Ta hơi bực, khẽ liếc chàng một cái. Nghĩ mà xem, trước kia ta còn âm thầm bênh vực chàng, nay chàng lại muốn gài bẫy ta ư?

Thế nhưng, khóe môi của Tần Yến khẽ nhếch lên, chàng nói: "Nếu có ngày nào đó được nghe tiểu thư kể hết mười tám tầng địa ngục, hẳn sẽ thú vị lắm."

...

Đó là hai lần gặp gỡ giữa ta và Tần Yến trước khi ta cài trâm. Lần thứ nhất, ta vô tình chứng kiến dáng vẻ thê thảm của chàng trong tuyết. Lần thứ hai, chàng thấu rõ vỏ bọc của ta trước mặt người khác.

Thì ra sói con này, lại sớm nhắm vào ta từ khi đó rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play