*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ta biết rằng, rất nhanh thôi... Tô Minh Nhan sẽ chọn đúng giờ mà dẫn Thái tử đến tìm ta. Quả nhiên, chưa đến nửa khắc, bọn họ đã ùn ùn kéo tới, chật ních cả cửa viện của Tần Yến.
Cửa chưa khép chặt, bọn họ dễ dàng phá cửa mà vào.
Bên ngoài, giọng người đầu tiên cất lên với vẻ ngờ vực, tất nhiên là từ Tô Minh Nhan:
"Tỷ tỷ? Sao tỷ lại ngủ trong phòng của Tần công tử?"
Một lần nữa được sống, ta nhìn Tô Minh Nhan thật kỹ.
Nàng tuy chỉ là con thứ, nhưng do di nương qua đời từ sớm, nàng lớn lên dưới sự chăm sóc của mẫu thân ta, cùng ta chung sống từ nhỏ.
Mẫu thân ta chưa từng bạc đãi nàng, mà ta, với tư cách là tỷ tỷ, cũng luôn quan tâm nàng chu đáo. Hễ có y phục hay trang sức gì mới, ta đều không quên tặng nàng một phần.
Thế nhưng, nàng hiếm khi khoác lên mình những thứ chúng ta tặng.
Nàng thích mặc đồ trắng đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, dùng trâm gỗ, đeo vòng ngọc.
Nàng giỏi nghệ pha trà, mỗi khi đun trà, nàng luôn ngâm câu thơ của trà thánh:
"Không ước vàng ròng đầy bình, chẳng cầu chén ngọc trắng ngần; không mong sáng vào triều đình, chẳng nguyện chiều về làm quan, chỉ ước dòng sông Tây chảy qua thành Kinh."
Ta từng nghĩ rằng tính tình nàng thanh nhã, không màng tranh đấu, nên mới chẳng ưa những lụa là xa hoa. Nhưng hóa ra, không phải thế.
Nàng từ nhỏ đã hiểu rõ đạo lý trước mặt người đời thì phải tỏ ra yếu đuối, khiêm nhường.
Nàng càng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ăn mặc giản dị, thì càng khiến người ta thêm phần thương cảm.
Huống chi —
Người muốn xinh đẹp, thì càng phải mặc đồ giản dị.
Tô Minh Nhan nắm rõ điều này hơn ai hết.
Nàng nghĩ rằng, bằng cách ấy, sẽ kích thích được sự che chở từ Thái tử. Nàng nghĩ rằng Thái tử, quả thật như lời đồn đại, là người nhân từ và ấm áp nhất thế gian.
Ta khẽ mỉm cười nhìn nàng: "Muội vừa nói gì?"
Có lẽ nàng không ngờ ta lại chẳng hề hoảng loạn, nên sắc mặt thoáng chốc cứng đờ.
Nhưng nàng đã tính toán cả chục năm, hôm nay cục diện đã vào thế chắc thắng, làm sao nàng dễ dàng buông bỏ được.
Nét mặt nàng từ ngờ vực chuyển sang giận dữ, đôi mắt ngấn lệ, như thể đang vô cùng đau lòng vì ta: "Tỷ tỷ! Tỷ đã uống say thì nên vào phòng khách nghỉ ngơi, sao có thể nằm trong phòng ngủ của Tần công tử?"
4
Chát!
Ta lập tức tát nàng một cái.
Nửa bên mặt nàng đỏ rực, thậm chí bị móng tay ta rạch ra vài vết máu.
Nàng ngơ ngác, nhìn ta không dám tin.
Đám đông hiếu kỳ xung quanh cũng trở nên im lặng.
Ta xoa xoa tay mình: "Là con mắt nào của muội thấy ta vào ngủ trong phòng của Tần công tử?”
"Phụ mẫu ta luôn dạy dỗ ta và muội, ra ngoài làm khách thì phải thận trọng lời nói.”
"Ta chỉ đến tìm Tần công tử để mượn quyển Xuyên Vực Chí, vậy mà muội lại lớn tiếng trước mặt mọi người, đồn ta say rượu, đến tận đây rồi tuôn ra những lời bịa đặt.”
"Muội muốn hủy hoại thanh danh của ta sao? Hay là muốn làm ô danh cả phủ Thái phó?”
"Cái tát này, muội có oan uổng chăng?"
Ta tỏ vẻ quang minh chính đại.
Trong kế hoạch của Tô Minh Nhan, ta đáng lẽ phải mê man ngủ say trong phòng này, để nàng tha hồ đổ bùn nhơ lên người.
Hoặc nếu ta có tỉnh lại, cũng phải như kiếp trước, vì thể diện gia tộc mà nhẫn nhịn, không lật tẩy nàng trước mặt mọi người, tránh để chuyện tỷ muội tranh đấu trở thành trò cười.
Nhưng ta lại thu dọn mọi thứ gọn gàng, ngồi nghiêm chỉnh chờ nàng đến.
Người ở đây đâu có mù.
Giờ phút này, trong phòng Tần Yến, giường chiếu vẫn gọn gàng.
Còn y phục của ta, chỉnh tề không chút sai sót.
Những người đang tụ tập nơi này, đều xuất thân từ các gia đình danh giá, chuyện dơ bẩn trong khuê phòng, ai mà chưa từng nghe qua?
Ta chỉ cần khơi nhẹ một chút, bọn họ tự khắc sẽ hiểu rõ tình hình bên trong.
Ta chính là muốn nói rõ ra, để những kẻ thế gia nơi đây hiểu rằng bọn họ đều bị Tô Minh Nhan lợi dụng như những con cờ.
Từ nay trở đi, không ai có thể tin bất kỳ lời nào của nàng nữa.
Quả nhiên, khi ta lạnh lùng liếc nhìn một vòng, nhận ra sự phẫn uất hiện rõ trên gương mặt của bọn họ, bởi họ đã nhận ra mình bị lợi dụng.
Tô Minh Nhan bị ta tát, trong mắt thoáng qua tia căm hận, nhưng ngay sau đó, nàng lại bày ra vẻ mặt tủi thân, như muốn lay động lòng người.
Đáng tiếc, sẽ không còn ai đứng ra bênh vực nàng nữa.
Mọi người lần lượt cáo lui, rời khỏi chỗ này.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Tô Minh Nhan mắt đỏ hoe, nhìn về phía Thái tử: "Điện hạ..."
Nàng muốn nói lại thôi.
Thái tử không trả lời, chỉ bước đến chỗ ta, khẽ hỏi: "Miểu Miểu, tay nàng có đau không?"
Tô Minh Nhan sững sờ nhìn Thái tử, cắn chặt môi.
Nàng chắc chắn không thể ngờ rằng, Thái tử vốn luôn ấm áp, từ trước đến nay đều quan tâm nàng, nhưng lần này khi nàng bị ta đánh đến thê thảm, khóc lóc đáng thương như vậy, hắn lại hoàn toàn không để ý.
Hắn chỉ hỏi ta, tay có đau không.
Ta nhìn hắn, tựa hồ như từ kiếp trước mà nhìn sang.
Thái tử Dung Ngọc, tài hoa trác tuyệt, dung mạo tựa ánh xuân, thanh nhã thoát tục.
Hôm nay, hắn mặc một bộ cẩm bào, đôi mày như núi, đôi mắt như biển, tạc nên dung nhan tuấn mỹ dịu dàng của hắn.