Tần Yến vốn là kẻ cứng đầu, ghét nhất bị người khác lợi dụng.
Kiếp trước, chàng không những không động vào ta, mà còn giúp đỡ ta thoát thân.
Giờ đây nghĩ lại, hóa ra từ năm ấy, Tần Yến đã bắt đầu âm thầm bảo vệ ta rồi.
Lúc đó, ta có hai lựa chọn:
Phá cục diện thoát thân, sau đó sẽ âm thầm dạy dỗ Tô Minh Nhan.
Dù sao chuyện này nếu đồn ra ngoài, sẽ liên lụy đến thanh danh gia tộc.
Hoặc là, tương kế tựu kế, phản kích lại Tô Minh Nhan.
Kiếp trước, ta vì lo nghĩ đến vinh nhục của gia tộc, đã chọn cách đầu tiên.
Kết quả là Tô Minh Nhan càng được đà lấn tới, gây ra thêm nhiều mưu kế ác độc.
Vì thế, kiếp này...
Ta ngẩng đầu mỉm cười với Tần Yến: "Tần công tử, người ta đã bày sẵn cục diện này, chi bằng chúng ta cứ ngồi xuống uống một chén trà đợi xem. Có đôi lúc, những con sâu bọ như thế, tốt nhất nên bóp c.h.ế.t ngay tại chỗ, mới giữ được yên tĩnh."
Nghe vậy, ánh mắt Tần Yến thoáng vẻ dò xét, giọng điệu lười nhác nhưng lại có chút thử thách: "Cô nương không sợ dây dưa với ta, rồi sẽ bị kéo vào bùn sao?"
Ta cầm lấy chén trà trên bàn, khóe môi khẽ nhếch: "Tần công tử, đừng bận tâm, ngài chẳng kéo ta vào bùn được đâu."
Ta từng nghĩ, hắn sẽ khiến ta lún sâu vào vũng bùn.
Nhưng sau này ta mới hiểu, thứ mà hắn dành cho ta chính là vùng đất thanh khiết và dịu dàng nhất trên đời.
Tần Yến nhìn ta, đột nhiên đưa tay ra, ngăn lại hành động chuẩn bị uống trà của ta.
"Tần công tử?" Ta thắc mắc.
Hắn đáp nhạt: "Đừng uống chén này."
"Hử? Vì sao?"
"Trà nguội rồi."
"À..."
Ta ngoan ngoãn đặt chén trà xuống. Ta bị bệnh dạ dày, xưa nay không uống được đồ nguội.
Sau khoảnh khắc yên lặng...
Bỗng chốc, ta ngẩng phắt đầu nhìn hắn.
Kiếp trước, ta trúng thuốc, mê man bất tỉnh, cuối cùng chính Tần Yến đã dùng một chén trà lạnh để dội ta tỉnh.
Sau khi đánh thức ta, hắn liền giục ta rời đi, giọng điệu hung dữ.
Nhưng kiếp này thì sao?
Chén trà này vẫn còn đó.
Hắn không dội nước vào ta, cũng không nổi giận hay gấp gáp đuổi ta đi.
Vậy thì, làm sao ta tỉnh lại?
Ta thử động đậy thân mình, chợt nhận ra, nơi thắt lưng có chút đau.
Kiếp trước, sau khi trở thành đại gian thần, Tần Yến như một con sói đói chuyên gặm nhấm miếng thịt mềm.
Nhưng ta lại xem hắn như mắt cá tầm thường, không thấy được cái tốt của hắn, chỉ cho rằng hắn gian ác tột cùng, nên dĩ nhiên chẳng bao giờ chịu thuận theo ý hắn.
Hắn không thể đạt được, cũng không muốn ép buộc ta, đành siết chặt lấy eo ta, mỗi lần đều gọi ta là "Miểu Miểu," giả bộ đáng thương, khiến ta mềm lòng.
Vì vậy, cái đau quen thuộc nơi thắt lưng này...
Chẳng lẽ...
Hắn đã dùng cách đó để đánh thức ta?
3
Nghi ngờ dâng lên trong lòng, ta thử hỏi: "Tần công tử, ngài ra tay nặng như vậy, ta đau đó."
Nếu là Tần Yến của kiếp trước, nghe câu này hẳn sẽ mắt đỏ, giọng dịu đi ngay.
Nhưng lúc này, ánh mắt hắn chẳng những không tan đi vẻ u ám, thậm chí còn khẽ cười lạnh một tiếng: "Tô tiểu thư khi mê man lại như gặp ác mộng, vừa khóc vừa cười.
"Khi ta tới gần, nàng liền ôm chặt không buông.”