Thời điểm Chử Chấn về, thoáng nhìn thấy một cậu nhóc tóc xoăn ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tay cầm ly nước uống, điệu bộ ngoan không chịu được.
Chử Chấn hỏi trong lòng, nhà tôi khi nào có một đứa con ngoan như vậy? Cũng không biết là con của ai, thoạt nhìn cùng tuổi với đứa con út nhà mình.
Nghĩ đến đứa trẻ ấy, Chử Chấn đau đầu không thôi, nếu con mình của giống đứa nhỏ ấy thì tốt biết mấy, ông nằm mơ đều có thể cười đến tỉnh.
Chử Chấn vừa nghĩ, một bên đưa áo khoác cho người hầu, nhìn thấy bà Chử, lớn tiếng hỏi: “Tiểu Mẫn à? Đây là con cái nhà ai thế?”
Tề Niệm nghe thấy động tĩnh, lén nhìn về phía Chử Chấn thăm dò.
Nghe được Chử Chấn nói, trong mắt Tề Niệm lộ ra vẻ mơ hồ, xem hình dáng của đối phương, hình như là chồng của bà Chử, cậu tưởng rằng đối phương là chủ mình, kết quả là không phải sao?
Hai người từng người nghi hoặc nhau, bà Chử cũng chính là Ninh Mẫn nhìn Chử Chấn oán trách: “Anh nói bậy bạ gì thế? Đây là Niệm Niệm của chúng ta!”
Chử Chấn: “……..”
Không phải chứ, em nói với ta đứa trẻ này cả ngày luôn thắt bím, trang điểm, mặc áo da đinh tán đó sao!
Nhìn kỹ xác thật, lông mày và đôi mắt rất giống nhau.
Chử Chấn ngượng ngùng, đồng thời nhìn Tề Niệm có chút lạ, cảm thấy vợ có gạt mình hay không, ông thăm dò nói: “Niệm Niệm?”
Tề Niệm có hơi rụt rè, dưới ánh mắt mong đợi của Ninh Mẫn, cậu nhỏ giọng nói: “Chú.”
Chử Chấn hít sâu một hơi, kéo Ninh Mẫn đến một bên, lén lút hỏi nhỏ: “Anh mới đi ra ngoài một ngày, em kéo thằng nhóc thối kia đi đâu….cải tạo thế?”
Ninh Mẫn: “……..”
Bà cạn lời nhìn chồng mình, cũng đắc ý về sự thay đổi của Tề Niệm nói: “Đó là do Niệm Niệm đã nghĩ thông suốt, nếu không đưa ở đâu cũng vô dụng.”
Ninh Mẫn: “Anh rồi sao, trước đây Niệm Niệm cũng ngoan như vậy.”
Chử Chấn mơ hồ nhớ lại đoạn ký ức xa xăm kia, Tề Niệm trong ký ức dần dần trùng khớp với Tề Niệm bây giờ.
Khi đó Tề Niệm còn nhỏ nhưng lại vô cùng giống như bây giờ.
Chử Chấn trầm mặc một lát, thở dài: “Đứa nhỏ này vẫn là quan tâm đến em.”
Trong giọng nói có chút chua xót.
Nghĩ lại trước kia, mỗi lần Tề Niệm gây chuyện, Chử Chấn mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, tật xấu khó đổi, nhưng lần này thì khác, lần này Ninh Mẫn bùng nổ, trong lúc nổi giận nói trực tiếp: “Không nhận Tề Niệm làm con nữa.”
Đương nhiên, chỉ là lời nói trong lúc bốc đồng, nếu bạn thân không nhờ vả, Ninh Mẫn cũng không có khả năng mặc kệ đứa nhỏ này, chính là nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, đã sớm xem là con mình, sao có thể nói bỏ mặc là bỏ mặc được.
Không nghĩ tới Tề Niệm để trong lòng, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như thế.
Chử Chấn nghĩ như vậy, Ninh Mẫn hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, trong mắt hiện lên một chút hối hận, cũng mềm lòng, đứa trẻ này từ trước đến nay vẫn vậy, thật ra trong lòng vẫn quan tâm đến bà.
Ninh Mẫn đắc ý nhìn Chử Chấn, an ủi ông cho có lệ: “Niệm Niệm cũng quan tâm đến anh.”
Hai người thì thầm một hồi,Tề Niệm ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, thoáng nhìn như cục bông nhỏ, mái tóc xoăn cong lên, giống cừu non ngoan ngoãn.
Ninh Mẫn nhìn đến trái tim tan chảy, vỗ vỗ lưng Chử Chấn: “Mau đi ăn cơm thôi.”
Xuyên suốt bữa ăn, Tề Niệm từ đầu đến cuối đều vừa mừng vừa lo, Ninh Mẫn vẫn luôn gắp đồ ăn cho cậu, Tề Niệm chưa từng có nhiều đãi ngộ như vậy, hồi nhỏ ăn cơm chỉ lo giành giật, giành không được chỉ có thể chịu đói, có ai sẽ quan tâm cậu.
Sau khi lớn cũng chưa từng trải qua.
Tề Niệm không kén ăn, Ninh Mẫn gắp cái gì cậu ăn cái đó, sau đó Chử Chấn ho lên một tiếng, gặp cho cậu đủ loại thức ăn: “Ăn thịt thôi thì ngán lắm.”
Tề Niệm cảm giác đôi mắt mình hơi cay cay, ngoan ngoãn ăn đồ ăn.
Cơm nước xong xuôi,Tề Niệm trở về phòng, định duỗi tay bật đèn, lại nghĩ đến quả cầu phát sáng kia, liền thu tay lại, yên lặng mở đèn trong điện thoại di động.
Cậu cũng không có dũng khí, sai người đem đèn đổi đi, chỉ có thể dùng đèn điện thoại.
Tề Niệm dựa vào ánh sáng mỏng manh, mò mẫm mở tủ quần áo, sau đó bị quần áo bên trong làm cho chấn kinh, một loại áo da đủ loại, Tề Niệm không tin nổi lật tung lên một hồi, cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo bình thường, lấy ra làm quần áo ngủ.
Đi ra ngoài rửa mặt một lúc, Tề Niệm nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, hoàn toàn khác so với chiếc giường cứng kia, không khỏi trong lòng cảm thấy may mắn, mà chiếc giường này tương đối bình thường.
Chiếc giường này thật sự rất mềm mại dễ dàng khiến người ta buồn ngủ, nhưng Tề Niệm lại ngủ không được, mới đầu phát hiện mình xuyên không, Tề Niệm không muốn tin là sự thật, hiện tại cậu đã chấp nhận số mệnh, khả năng cậu thật sự không thể trở về.
Có lẽ vì Ninh Mẫn và Chử Chấn, Tề Niêm bỗng cảm thấy không khó tiếp thu lắm.
Cho nên, hiện giờ cậu nên tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, bất kể chuyện gì, cũng tốt hơn là không biết gì hơn.
Hơn nữa, Tề Niệm phát hiện ra một chuyện, cậu liền chấp nhận sự thật mình đã xuyên thư và không thể trở về, đột nhiên có rất nhiều suy nghĩ quay quanh cậu.
Rất nhiều cậu không biết tên, mà sau những cái tên đó rất nhiều…drama?
Tề Niệm lúng túng một chút, người khác xuyên sách đều có bàn tay vàng, còn quyển sách cậu xuyên thư có nhiều drama vậy sao?
Chẳng lẽ vì cậu thật sự thích ăn dưa? Tề Niệm thừa nhận mình ăn dưa rất kín đáo, nhưng là….những người cậu không quen biết, mấy drama của người lạ tuy rằng kín đáo, nhưng không còn ngạc nhiên như “Thì ra anh ta là loại người như thế” dù có khủng khiếp đến đâu, liền cảm thấy nhạt nhẽo.
Cảm thấy những drama không dùng được gì, Tề Niệm lười suy nghĩ, liền mở điện thoại, muốn xem có tin tức hay ho gì không, thì đập vào mắt cậu là một người con trai tô son đen, tóc thắt bím, trang điểm lồng lộn, mặc áo da.
Hơn nữa……nhìn người con trai này rất quen thuộc……
Môi Tề Niệm run run, đây không phải chính là cậu sao!
Quéo cả ngón chân.jpg
Tề Niệm nhanh chóng đổi ảnh hình nền thành mèo con, chậm rãi nhắm mắt, ngày mai rồi tính tiếp, để cậu bình tĩnh trước cái đã.
————————
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, Tề Niệm mơ màng híp mắt xuống giường, cậu chưa tỉnh ngủ cứ thế đầu óc quay cuồng, vô cùng khổ sở chuẩn bị rửa mặt đi làm.
Mở cửa ra, cậu ngây ngốc một lát, nhà cậu từ bao giờ trở nên xa hoa thế này?
Không để cậu suy nghĩ kịp, liền nhìn thấy một anh chàng mặc vest mang giày da đang đi lên lầu, vai rộng eo thon đôi chân dài đặc biệt quan tâm, nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương, Tệ Niệm trực tiếp ngây ngốc.
Trước đến nay cậu chưa bao giờ thấy ai đẹp trai như vậy.
Tề Niệm chạm phải ánh mắt sắc bén của đối phương, liền theo bản năng lùi lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, suy nghĩ rối loạn
[Hihi, đây là ai vậy?Thật đẹp trai, muốn hôn một cái! Thật đẹp trai, muốn hôn một cái! Thật đẹp trai, muốn hôn một cái!]
Chử Dung Thời: “?” là ai đang nói vậy?
Cùng với, anh thấy người này không động khẩu hình miệng,…vậy âm thanh này từ đâu ra.