Ban đêm,chỉ có ánh sáng từ những ô cửa sổ ,cùng đèn đường bên cạnh đường phố chói lọi.
Nơi này hoàn toàn khác biệt so với tiếng ầm ĩ của đường phố sầm uất người,khi đêm xuống có chút an tĩnh,đôi lúc có tiếng xe cộ ngẫu nhiên chạy ngang qua vang lên trong đêm.
Yên tĩnh không phải vì hẻo lánh không người,ngược lại,đây là nơi đi vào khu biệt thự ở trung tâm thành phố,thỉnh thoảng những chiếc xe sang trọng đi qua cũng là được mọi người lén chụp.
Lúc này sắc trời mới ám xuống dần,đám người hầu ở trong một căn biệt thự đều đang lặng lẽ dọn dẹp phòng,đèn đuốc của biệt thự sáng trưng,chỉ có căn phòng ở lầu hai tối om,lâu lâu sẽ có người hầu đi ngang qua nhìn một cái,lại không dám dừng lại lâu.
Nếu quan sát kỹ,sẽ phát hiện những người hầu đi ngang qua cửa phòng này,sẽ cố ý bước nhẹ không dám quấy nhiễu đến người bên trong
Có điều bọn họ không biết,người bên trong lúc này đã tỉnh,cậu dùng chăn che chân,hai tay siết chặt mép chăn,thỉnh thoảng sẽ giật giật một cách thần kinh,như không muốn chấp nhận hiện thực.
Cậu che mặt,tóc cũng vô lực rũ xuống giường,theo động tác của chủ nhân,lắc qua lắc lại.
Quan sát kỹ sẽ thấy tóc của đối phương có màu hạt dẻ xoăn xoăn,thỉnh thoảng như đang nhún nhảy,thoạt nhìn trông khá dễ thương.
Nhưng chủ nhân nó lại không để tâm đến,thậm chí còn vươn đôi tay trắng nõn nà,dùng sức xoa xoa tóc xoăn của mình.
Tiếp theo,cậu trôn ở trong chăn phát ra tiếng “A a a”.
Rất nhanh,cậu bình tĩnh trở lại như đang ấp ủ điều gì đó,sau đó,cậu mạnh mẽ kéo chăn xuống,từng mảnh lông mi dài cong vuốt run rẩy,cẩn thận khẽ mở một khe nhỏ.
Dựa vào ánh sáng mờ mờ bên ngoài,Tề Niệm thấy rõ tình huống trong phòng,mãn tường poster,mơ hồ nhìn thấy người trên poster trang điểm smokey,mặc đồ da,đủ loại đinh tán,chất đến mức Tề Niệm cảm thấy mình sắp viêm khớp đến nơi.
Cái này cũng chưa tính là gì,nhìn lên trên trần nhà,một quả cầu disco như được chuyển từ KTV về,Tề Niệm cảm thấy mình đang nằm ở KTV.
Cậu ngây ngốc nhìn quả cầu kia,mái tóc xoăn rũ rưỡi,chậm rãi nhắm mắt lại.
Làm tôi chết luôn đi! Tại sao tôi lại xuyên vào thế giới này!
Không sai,Tề Niệm đã xuyên không,và trùng hợp là sau khi cậu trúng vé số,chưa kịp đổi đời đã xuyên qua.
Nghĩ tới tiền thưởng chưa tới tay cùng với cuộc sống không cần giao tiếp với xã hội nữa,Tề Niệm đau lòng đến rơi lệ.
Càng làm cậu đau lòng nhất là,thật trùng hợp,cậu thế mà xuyên thành một pháo hôi là con nuôi nhà họ Chử.
Mẹ cậu là bạn thân của bà Chử,mẹ cậu chưa chồng đã có con,cuối cùng khó sinh mà ch•ết,trước khi ch•ết cũng không nói đó là con ai,chỉ là cố gắng lần cuối,giao con cho bạn thân là bà Chử.
Bà Chử luôn nhớ lời dặn của bạn thân,nuôi nấng đứa trẻ khôn lớn,mặc dù nhiều năm như vậy vì nguyên chủ nhớ mẹ mình,nguyên chủ vẫn luôn xưng hô với vợ chồng nhà họ Chử là “Chú dì”,nhưng hai vợ chồng luôn xem Tề Niệm là con trai út trong nhà hết mực nuông chiều.
Chỉ là đứa nhỏ hồi trẻ rất ngoan,sau khi lớn không biết bị cái gì kích thích mà tính tình thay đổi,gây hoạ thích tìm đường ch•ết.
Bà Chử có hai trai một gái,bởi nguyên chủ luôn điên cuồng làm loạn,họ càng ngày càng ghét bỏ,cuối cùng,nguyên chủ bị xúi giục,giúp kẻ thù nhà họ Chử chống lại nhà họ Chử.
Kết cục,nhà họ Chử vượt qua cửa ải khó khăn này,nhưng khi biết được chân tướng,bà Chử đối với nguyên chủ hoàn toàn thất vọng,cùng nguyên chủ đoạn tuyệt quan hệ.
Không có sự che chở của nhà họ Chử,bản thân có tính cách không tốt,không bao lâu đã bị người ta hãm hại chết.
Nghĩ đến cái chết của nguyên chủ,Tề Niệm câm lặng mà run rẩy,nội tâm càng thêm tuyệt vọng.
Đó chính là lý do cậu không chịu tiếp nhận hiện thực,vốn dĩ đã có thể dựa vào số tiền thưởng ăn no chờ chết,làm một cá mặn thực thụ,đột nhiên gặp tin sét đánh ngang tai,liệu ai có thể chấp nhận được đây?
Huống chi,Tề Niệm còn là người mắc chứng sợ xã hội,cậu nhớ rõ nguyên chủ sau khi bị Chử gia ghét bỏ,còn bị người ta khinh thường và bắt nạt.
Nói cách khác,cậu phải đối mặt với nhiều người như vậy,Tề Niệm ngẫm lại hoàn toàn tuyệt vọng.
Cậu vốn còn có tia hy vọng cuối cùng,nghĩ là ngủ dậy một giấc sẽ liền trở về nhà,nhưng mà vô luận cậu có mở to mắt trăm lần,vẫn luôn ở trong căn phòng này.
Cho nên,thật sự không thể chở về sao?Trên gương mặt Tề Niệm lộ ra một chút mơ hồ.
Căn phòng không có người khác,cậu liền thở dài lớn tiếng ngâm nga: “Thật muốn ch•ết mà~”
Có điều cậu không biết,đúng lúc ấy có một người hầu đi ngang qua nghe thấy,nháy mắt liền bịt miệng mở to mắt,bước nhanh xuống lầu.
Tuy rằng cô ta không thích vị thiếu gia này,nhưng nếu cậu ch•ết thật thì công việc này cũng giữ không được,chính vì lợi ích của mình,người hầu vẫn là đi tìm bà Chử.
Tuy hiện giờ bà Chử đã gần 50 tuổi,nhưng vẫn chăm sóc bản thân rất tốt,mái tóc được vén lên nhẹ nhàng,gương mặt vẫn như cũ xinh đẹp rạng ngời,mang theo vài phần ôn nhu,nhìn vào có thể thấy tính cách rất ôn hoà,dễ gần.
Chẳng qua,lúc này khuôn mặt bà mang theo vẻ u sầu,ba đứa trẻ trong nhà đều không cần nàng phải nhọc lòng,nhưng người bà nhọc lòng không phải họ.
Bà Chử hiện giờ vẫn yêu thương Tề Niệm, nhìn thấy đứa trẻ ấy bà lại nhớ đến bạn thân của mình, tính cách Tề Niệm hình thành ra như vậy, bà càng tự trách bản thân mình.
Bà tự cảm thấy cách dạy dỗ con cái của mình không có vấn đề gì,mặc khác ba đứa con đều ưu tú, nhưng đến Tề Niệm lại có vấn đề thế này.
Chính vì bạn thân mình, bà Chử lại càng yêu thương Tề Niệm thêm một chút, với cả hồi nhỏ Tề Niệm rất hay làm nũng, lại khá ngốc nghếch,hoàn toàn trái ngược so với những đứa trẻ thông minh khác,cư nhiên bà Chử sẽ chú ý đến cậu nhiều hơn.
Nhưng mà,khi còn nhỏ thì rất ngoan,sau này không biết nguyên do gì khiến tính cách của Tề Niệm thay đổi lớn đến vậy,ngay cả khi bà Chử hết mực nuông chiều cậu,cũng không tránh khỏi mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần.
Hôm nay Tề Niệm lại gây rối,bà Chử vừa mới xử lý xong,mệt mỏi không chịu được giờ còn đang thư giãn nghỉ ngơi.