Thấy người hầu vội vã chạy tới,bà Chử liền biết có chuyện chẳng lành, bất chấp đầu đang đau hỏi: “Niệm Niệm lại làm sao vậy?”

Nghe từ “lại” liền có thể nhận ra khả năng gây loạn của Tề Niệm đến mức nào.

Người hầu do dự một chút, vẫn là nói: “Vừa rồi tôi đi ngang qua phòng của cậu chủ, nghe được cậu ấy,cậu ấy nói…”

Bà Chử nhíu mày: “Nó nói gì?”

Vốn dĩ tính cách của bà Chử rất tốt, nhưng cũng không phải không có tính khí, thấy bà nhíu mày, người hầu vội vàng nói: “Cậu chủ nói,cậu ấy muốn chết…”

Nếu là người khác, người hầu sẽ không ngạc nhiên nghĩ đó chỉ là đùa, nhưng đây chính là cậu Tề Niệm, không dám chắc, dù sao cậu ấy chyện gì cũng có thể làm được.

“Cái gì?” Quả nhiên, vừa nghe những lời này, bà Chử liền hoảng hốt, lập tức đứng dậy: “Ta đi xem Niệm Niệm!”

Bà Chử cũng không kịp nổi giận với đứa trẻ này, liền mang dép lê lên lầu, suýt thì tuột mất một chiếc dép cũng không kịp quan tâm.

Lúc này Tề Niệm còn chưa biết chính vì câu nói đó, đã bị người hầu nói cho bà Chử nghe.

Cậu nhắm mắt lại, quyết định ngủ một giấc nữa, nếu không được…vậy thì đành chấp nhận hiện thực này vậy, dù sao cậu cũng nhát gan, không dám tìm đường ch•ết.

Nghĩ một cách khác, hiện tại vẫn còn rất tốt.

Tuy nhiên, khi cậu chậm rãi nhắm mắt lại,âm thanh gõ cửa dồn dập truyền đến, theo sau vài cái gõ là giọng của một người phụ nữ rất dịu dàng nhưng lại nghe ra sự lo lắng: “Niệm Niệm, con sao thế, đừng làm chuyện dại dột, những lời dì nói với con trước đây đều là do nóng giận nhưng sẽ không bỏ mặc con, Niệm Niệm, mau mở cửa cho dì!”

Tề Niệm mơ hồ mở mắt, nghe thấy giọng người phụ nữ đang lo lắng, thêm vào đó có chút hoảng sợ, cậu liền vội vã xuống giường, đang định mở cửa,nhưng người phụ nữ không đợi được trực tiếp sai người dùng chìa khoá dự phòng mở cửa.

Vừa mở cửa ra, bà Chử vội vàng tiến vào, liền thấy Tề Niệm đang đứng cạnh mép giường.

Thấy Tề Niệm không sao, bà Chử bất giác thở dài một cái, liếc mắt sang căn phòng tối tăm này, liền nhẹ nhàng nói: “Sao con không bật đèn lên?”

Người hầu phía sau nghe thấy được, liền sờ soạng muốn bật đèn, những người này đối với Tề Niệm đều là người lạ, cậu nghẹn nửa ngày, cũng không dám nói chuyện, trơ mắt nhìn người hầu tuỳ ý bật đèn.

Ngay lập tức, quả cầu trên nóc nhà bắt đầu quay nhanh, phát ra ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc, không chủ vậy, theo đó là cái loa không biết đặt ở đâu phát ra nhạc heavy mental hoang dã.

Trong chớp mắt, căn phòng tối tăm biến thành KTV chính hiệu.

Theo ánh sáng rực rỡ, Tề Niệm thấy rõ gương mặt của người phụ nữ, nhẹ nhàng vô cùng xinh đẹp, chẳng qua, lúc này gương mặt đều cứng đơ, giống như mới bôi vữa lên, không nhìn ra biểu cảm khác.

Bà Chử trước giờ rất coi trọng quyền riêng tư của các con,cho nên chưa từng bước vào phòng của họ, nếu không phải hôm nay lo lắng, bà cũng sẽ không quan tâm bước vào.

Vì thế, bà cũng không biết, đứa trẻ nhỏ này đem phòng biến thành KTV.

Nếu đổi là người khác, e là bà Chử cũng không lộ ra sắc mặt tốt thế này, nhưng lúc này chính là Tề Niệm, còn có thể nở nụ cười tươi: “Niệm Niệm, dì chưa bao giờ nghe loại nhạc này, khá là…thú vị.”

Đáng tiếc, sát thương của loại nhạc này rất mạnh, Tề Niệm nhìn đến khoé miệng của bà Chử giật giật, cũng thấy được nụ cười gượng gạo của bà, trong lòng có chút phức tạp.

Không thể không cảm thán, sự bao dung của bà Chử đối với nguyên chủ nhiều thế nào.

Cái đèn này mở bằng không mở thì hơn, người hầu lấy hết can đảm, ấn chốt mở, mắt thấy Tề Niệm không nổi giận, liền thở dài một hơi.

Quả thực căn phòng này không thích hợp để nói chuyện, Tề Niệm lặng lẽ đi theo sau bà Chử ra khỏi phòng.

Chợt thấy ánh sáng chói lọibên ngoài, Tề Niệm bất giác nheo nheo mắt, không kiềm chế được giọt nước mắt lăn ra má.

Cậu vươn tay lau nước mắt, mới vừa buông tay xuống, liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của bà Chử.

Bà Chử đau lòng không thôi: “Sao con lại khóc? Niệm Niệm những lời trước đây đều là do dì nóng giận nói, sẽ không bỏ mặc con.”

Tề Niệm xấu hổ, rốt cuộc bà Chử đối với cậu đều là người lạ, cậu nghẹn nửa ngày, mặt cũng đỏ bừng, mới nói ra một câu: “Không có…khóc.”

Bà Chử còn cho rằng cậu ngượng ngùng, trong lòng cảm thấy đứa trẻ này rất đáng yêu.

Quả thật, bà ít khi thấy Tề Niệm mặc một bộ áo trắng đơn giản, trên mặt cũng không trang điểm lung tung, mái tóc xoăn xoăn rũ rượi, khiến bà không thể không nhớ đến Tề Niệm hồi nhỏ.

Trước đây bà đều cảm thấy Tề Niệm càng ngày càng không giống bạn thân mình, nhưng hiện giờ đối phương không trang điểm lồng lộn lên, bà Chử liền thấy, quả nhiên Tề Niệm lớn lên rất giống mẹ nó.

Chỉ là đôi mắt giống mắt nai con kia không giống nhau, nếu là mẹ của Tề Niệm sẽ không lộ ra ánh mắt đó.

Ánh mắt này, rất giống ánh mắt của Tề Niệm hồi nhỏ.

Bà Chử ngẫm nghĩ, không nhịn được nhớ tới bạn thân của mình, trong lòng không khỏi thương xót, bà theo động tác cuối đầu, lén lau nước mắt.

Lại ngẩng đầu, trở thành bà Chử nho nhã trước đây, hiện giờ bộ dáng này của Tề Niệm, bà Chử càng nhìn càng thấy thích, thỉnh thoảng lại thấy Tề Niệm ngoan ngoãn trước đây.

Bà Chử không nhịn được, buột miệng nói: “Niệm Niệm như vậy quả thật rất đẹp.”

Bà nói xong, mới nhận ra mỗi lần mình bảo Tề Niệm đừng ăn mặc như trước, đối phương đều tức giận, có lẽ hiện giờ vì Tề Niệm ăn mặc bình thường, trong nhất thời quên mất, mới thuận miệng nói ra.

Sau khi nói xong, bà Chử mới ý thức được mình nói sai, sắc mặt cứng đờ trong giây lát, liền vội vàng nói: “Đương nhiên, dì không quản con ăn mặc tự do, con mặc như trước vẫn rất đẹp, con vui là được.”

Tề Niệm lúc này không biết bà Chử nghĩ gì trong lòng, chỉ thấy đối phương khen mình, bắt đầu ngượng ngùng, không kịp lấy lại tinh thần, liền nghe bà Chử vội vàng nói nhiều như vậy, Tề Niệm có chút khẩn trương, không biết tiếp lời thế nào.

Đến việc bắt trước nguyên chủ, Tề Niệm căn bản không làm được, cũng vì mắc chứng sợ xã hội khiến cậu không thể mở miệng, càng không có dũng khí nói chuyện.

Bà Chử không thấy Tề Niệm nổi giận, liền thở dài một hơi rồi lo lắng nhìn đối phương: “Niệm Niệm?”

Từ đầu đến giờ, bà Chử không nghe thấy Tề Niệm nói chuyện.

Tề Niệm lập tức lấy lại tinh thần, ngây ngốc “dạ” một tiếng.

Bà Chử thấy cậu ngây ngốc như vậy, có chút đáng yêu, không khỏi cười: “Con sao vậy? Đây là tỉnh ngủ sao?”

Tề Niệm lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có ạ.”

Bà Chử gật đầu, do dự một chút, kéo tay Tề Niệm thăm dò, thấy đối phương không giãy giụa, mới nhẹ nhàng nói: “Niệm Niệm, dì biết con không phải đứa trẻ hư, tên họ Lý kia quả thật không tốt, con dùng ghế đánh nó cũng không phải sai.”

Tề Niệm: “……”

Sự bao dung vô điều kiện này, khiến Tề Niệm bỗng thấy, nguyên chủ không có nguyên tắc như vậy cũng không ngạc nhiên lắm.

Đang nghĩ ngợi điều gì đó, cậu cảm giác có ai đó lén xoa đầu mình, Tề Niệm giống như một con vật nhỏ, cậu cẩn thận ngẩng đầu lên thấy bà Chử đang mỉm cười nhìn mình.

Tề Niệm: “?”

Thế nào mà cậu cảm giác ai đó xoa đầu mình? Ơ,hay là cảm giác sai?

Bà Chử vừa mới nhìn liền thấy mái tóc xoăn xoăn dễ thương của Tề Niệm, tay ngứa ngáy vẫn là nhịn không được, xoa đầu một phen, nhớ tới Tề Niệm không thích ai xoa đầu, bà lại vội vàng thu tay lại.

Nhưng cảm giác mềm mại kia thực sự rất thích, hơn nữa ánh mắt của Tề Niệm rất giống một con vật nhỏ, bà Chử càng thấy đáng yêu.

Trước kia, Tề Niệm khi nhỏ cũng ngoan ngoãn như vậy, sau này…có thể ngoan như thế cũng tốt.

Bà Chử tiếp tục nói: “Tóm lại không phải con sai, những lời dì nói trước đó, con đừng để trong lòng, con viễn vĩnh luôn là bảo bối của dì.”

Nghe bà Chử nói,mặt Tề Niệm đỏ bừng, trong lòng bất giác nóng ran, vốn dĩ từ nhỏ cậu không có bố mẹ, lớn lên ở cô nhi viện, cậu hâm mộ nhất chính là những bạn khác có thể hướng đến bố mẹ làm nũng.

Cậu giống như con chuột nhỏ, lén coi những hạnh phúc của người khác, cũng biết hạnh phúc này không phải thứ cậu có được.

Cậu sinh ra không có bố mẹ, tuy rằng đc nhà họ Chử nhận nuôi, nhưng bà Chử vẫn xem cậu là con mình đối đãi tốt.

Đôi mắt của Tề Niệm cay cay, cậu chớp chớp mắt, quả thật bà Chử như người mẹ trong tưởng tượng của cậu, chỉ là bây giờ trở thành hiện thực, Tề Niệm không kiềm được rung động, muốn vươn xúc tu của mình, nhẹ nhàng chạm vào mọi thứ xa xôi trước đây cậu không có được.

Cậu nhìn bà Chử, tim càng đập nhanh hơn, mấp máy môi đã nghẹn lâu, nhỏ giọng thăm dò: “Dì…..”

Bà Chử vui vẻ lên tiếng, theo bà thấy, đứa trẻ này đang làm lành với mình: “Đã đói bụng rồi? Bảo mẫu mới nấu cơm xong, đợi chú con về, chúng ta cùng ăn cơm.”

Tề niệm vừa mới thả lỏng tinh thần lại căng chặt, có nghĩa cậu phải gặp một người lạ nữa.

Chỉ là loại yêu thương này khiến cậu thật sự thoải mái, Tề Niệm ngoan ngoãn gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play