Mấy ngày qua, trên cơ bản mỗi ngày Phó Thanh Hoài đều thỉnh thoảng nghe được âm thanh máy móc vang lên trong đầu mình.
Bởi vì âm thanh máy móc này, cho dù không muốn biết, anh cũng buộc phải biết rõ trạng thái cảm xúc mỗi ngày của Tô Kinh Mặc như trong lòng bàn tay.
— Nhận được vai diễn mới thì Tô Kinh Mặc sẽ vui vẻ, giá trị hạnh phúc cũng sẽ theo đó tăng lên một chút. Không được chọn thì sẽ chán nản, giá trị hạnh phúc đôi khi sẽ hạ một chút. Lúc Tô Kinh Mặc nhận được tiền lương mà anh cho rằng chẳng đáng vào đâu thì cậu sẽ mừng rỡ, còn khi đối mặt với người thuê chung phòng khác thường thì cậu sẽ buồn bực...
Tuy âm thanh máy móc này mỗi ngày sẽ thỉnh thoảng vang lên trong đầu anh, nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc và sinh hoạt hàng ngày của anh, thế nên Phó Thanh Hoài cũng không quá để tâm.
Hôm nay cũng như thế, Phó Thanh Hoài không tính để ý đến âm thanh máy móc này. Dù sao chỉ cần cảm xúc của Tô Kinh Mặc hòa hoãn lại, giá trị hạnh phúc của cậu cũng sẽ theo đó tăng lên lại mà thôi.
Phó Thanh Hoài đang định tiếp tục cúi đầu làm việc, chợt nghe thấy trong đầu mình đột nhiên vang lên một tiếng cảnh báo ngắn ngủi.
[Tích ——! Cảnh cáo! Giá trị hạnh phúc của Tô Kinh Mặc lại rớt 1 điểm, giá trị hạnh phúc hiện tại: 59. Giá trị hạnh phúc của Tô Kinh Mặc đã thấp hơn 60!]
[Chú ý: Sau khi thấp hơn 60, giá trị hạnh phúc sẽ không thể tự động tăng trở lại! Xin kí chủ hãy nắm chắc trong vòng 6 tiếng nhanh chóng hoàn thành mong muốn của đối tượng kéo dài mạng sống Tô Kinh Mặc. Hơn nữa cần phải sống chung hợp pháp với Tô Kinh Mặc từ ba tháng trở lên. Ngoài ra, từ giờ trở đi, mỗi ngày hai người phải ở chung hơn ba tiếng mới có thể giải trừ hạn chế.]
[Cảnh cáo: Hệ thống sắp tiến hành trừng phạt kí chủ lần đầu, thời gian kéo dài một tiếng đồng hồ.]
[Lần nữa thân thiện nhắc nhở: Xin kí chủ nhanh chóng hoàn thành mong muốn của Tô Kinh Mặc!]
Thế mà lại thật sự có trừng phạt?
Phó Thanh Hoài nhíu mày, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe được tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Sau khi mở cửa phòng, nữ thư kí ăn mặc khéo léo cũng không tiến vào mà chỉ đứng ở cửa phòng làm việc, cung kính nói với Phó Thanh Hoài: "Phó tổng, sắp đến thời gian cuộc hẹn giữa ngài và Phương tổng của Bất động sản Thịnh Thế. Tôi đã sắp xếp xe giúp ngài. Xin hỏi hiện tại ngài có xuất phát ngay không ạ?"
Phó Thanh Hoài cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay của mình: "Đi ngay bây giờ đi."
Nói xong, anh đứng dậy từ trên ghế ngồi, duỗi đôi chân dài đi về phía cửa.
Sau đó, nữ thư kí - người vẫn luôn bình tĩnh dù mọi thứ có sụp đổ ngay trước mắt, nhìn thấy vị chủ tịch lạnh lùng cao quý của bọn họ, chỉ vẻn vẹn một khoảng cách ngắn để ra khỏi phòng, đã vấp ngã ba lần bởi tấm thảm trắng dày trên mặt đất. Trong lúc đó thậm chí có một lần chủ tịch thiếu chút nữa đã trực tiếp quỳ gối đối diện với cô.
Nữ thư kí: "..." Cô đã nhìn thấy tình cảnh khó coi này của Phó tổng, lát nữa có khi nào sẽ bị công ty trực tiếp sa thải không đây?!
Nữ thư kí nhìn Phó Thanh Hoài cuối cùng cũng đã đi đến cửa phòng làm việc, lại không thể xem như không thấy chuyện vừa rồi, chỉ có thể bất chấp mở miệng hỏi: "... Phó tổng, ngài không sao chứ?"
Phó Thanh Hoài thì lại bình tĩnh sửa sang lại vạt áo hơi lộn xộn của bản thân, đáp: "Không sao, đợi lát nữa gọi nhân viên dọn vệ sinh tới phòng làm việc của tôi sửa sang lại tấm thảm này đi."
Trong phòng làm việc của Phó Thanh Hoài quanh năm đều được phủ một tấm thảm trắng dày như vậy. Hơn nữa, mỗi ngày trước khi anh đến phòng làm việc, nhân viên dọn vệ sinh của công ty đều sẽ cẩn thận tỉ mỉ dọn dẹp tấm thảm. Vì vậy tấm thảm này gần như quanh năm đều bằng phẳng không hề nhìn thấy một chút nếp nhăn hay hạt bụi nào.
Hôm nay nữ thư kí cũng đã tận mắt nhìn thấy nhân viên dọn vệ sinh đến cẩn thận quét dọn sửa sang lại tấm thảm.
Thế nhưng lãnh đạo trực tiếp đã lên tiếng, đương nhiên nữ thư kí không thể chất vấn lời dặn dò của anh, lập tức gật đầu đáp: "Vâng, thưa Phó tổng."