Phó Thanh Hoài quay đầu nhìn về phía Phó Tử Nghiêu, không khỏi muốn mở miệng hỏi Phó Tử Nghiêu rằng nhà họ Tô chuẩn bị xử lí Tô Kinh Mặc như thế nào, nhưng lời nói vừa đến khóe miệng lại bị anh nuốt vào.

Buổi tối hôm qua sau khi biết mình bị bỏ thuốc, trong đầu anh đã nghĩ đến không chỉ một biện pháp để xử lí Tô Kinh Mặc. Hiện tại anh không định truy cứu sai lầm của Tô Kinh Mặc là đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Anh căn bản không có bất cứ nghĩa vụ nào phải mở miệng quan tâm đến kết cục của cậu.

Dù Tô Kinh Mặc có ra sao cũng không hề liên quan tới anh.

***

Tô Kinh Mặc cất bước đi vào trong cư xá, vách tường đã bong tróc ra từng mảng, thoạt nhìn có chút cũ nát.

Tuy cư xá này hơi cũ nát, nhưng đây đã là nơi thích hợp nhất, cũng là nơi rẻ nhất mà Tô Kinh Mặc có thể tìm được bên cạnh phim trường. Mặc dù nơi này đã rất rẻ rồi, nhưng cậu vẫn phải thuê cùng một người khác mới có thể trả nổi một tháng tiền cọc và ba tháng tiền thuê phòng.
Tô Kinh Mặc đã đến phim trường này được một tuần. Vì gương mặt và dáng người của cậu vốn đã rất xuất chúng, trong thời gian một tuần này, chỉ bằng vẻ ngoài cậu đã nhận được ba bộ phim. Hơn nữa, cộng với kĩ thuật diễn xuất mà Tô Kinh Mặc đã rèn luyện từ đời trước, ngày hôm qua có một đạo diễn phim chiếu mạng đến tìm cậu, dự định chọn cậu vào vai nam phụ không có quá nhiều đất diễn, có chừng hơn mười câu thoại.

Thế nhưng hôm nay đoàn phim lại đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng đã tìm được người thích hợp hơn, không cần cậu nữa.

Nam phụ mới mà đoàn phim chọn trúng lại chính là Hứa Bồi Nhiên - người ở cùng phòng với cậu.

Tô Kinh Mặc cẩn thận tránh lan can cầu thang đã bong gần hết lớp sơn màu đen, lộ ra lớp rỉ sét màu đỏ bên dưới, nhanh chóng đi lên tầng ba.
Đứng ở hành lang tầng ba, Tô Kinh Mặc có thể nghe được tiếng nhạc truyền ra từ bên trong căn phòng bên trái, đủ để cảm nhận được giờ khắc này người bên trong phòng nhất định đang hết sức sung sướng.

Hơn nữa, dường như người trong phòng vẫn luôn chú ý đến tiếng động ngoài cửa. Tiếng mở cửa phòng của Tô Kinh Mặc rõ ràng chẳng đáng kể là bao so với tiếng nhạc ầm ĩ bên trong căn phòng, thế nhưng trong nháy mắt cậu mở cửa phòng, người vốn đang ngồi trên ghế salon lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Tô Kinh Mặc.

"Tô Kinh Mặc, cậu về rồi à?" Thanh niên ngồi trên ghế salon thoạt nhìn cũng trạc tuổi với Tô Kinh Mặc, nhưng gương mặt lại được trang điểm rất đậm, khiến gương mặt thanh tú vốn có càng thêm yêu dã khó tả. Cậu ta nhìn Tô Kinh Mặc dáng người như ngọc đứng ở cửa phòng, rõ ràng chỉ là mặt mộc nhưng lại vô cùng thanh tú, một tia ghen ghét vút qua cực nhanh trong đôi mắt.
(yêu dã: đẹp nhưng không đoan chính.)

Nhưng vừa nghĩ đến chính mình đã cướp được vai diễn của Tô Kinh Mặc, trong lòng Hứa Bồi Nhiên lại dâng lên cảm xúc đắc ý: "Trông cậu có vẻ không được vui lắm, có phải vai diễn cậu muốn nhận đã xảy ra vấn đề gì rồi không?"

Ban đầu Tô Kinh Mặc cũng không quá tức giận về việc vai diễn vốn đã thuộc về mình bị giành mất, nhưng rõ ràng là Hứa Bồi Nhiên cướp vai diễn của cậu, giờ lại còn cố tình đặt câu hỏi ngay trước mặt cậu như vậy, khiến cậu có chút chán ghét.

Tô Kinh Mặc hơi nheo đôi mắt mèo của mình, nếu Hứa Bồi Nhiên đã dám múa may rõ ràng trước mặt cậu như vậy, nếu cậu không đánh trả thì có vẻ tính tình của cậu có chút tốt quá mức rồi: "Đương nhiên là không vui bằng người đã cướp vai diễn của người khác rồi."

Sau khi Hứa Bồi Nhiên nghe thấy câu nói của Tô Kinh Mặc, không chỉ không cảm thấy thẹn, mà ngược lại còn cảm thấy mình đã thắng cậu. Cậu ta cố ý kéo cổ áo thun vốn đã rộng thùng thình của mình xuống dưới một chút, lộ ra vết đỏ vẫn chưa tan hết ở bên dưới cho Tô Kinh Mặc xem, khóe môi còn giương lên thành một độ cong đầy đắc ý:

"Có thể giành được nhân vật nào chẳng phải đều là do năng lực của bản thân hay sao? Dù sao đạo diễn đã nói ông ấy rất hài lòng về tôi, không chỉ sẽ cho tôi nhân vật này, hơn nữa ông ấy còn đồng ý sẽ cho tôi thêm diễn, để tôi có nhiều cảnh quay hơn."

Tô Kinh Mặc nhìn những dấu vết rõ ràng trên người Hứa Bồi Nhiên, cuối cùng cũng đã hiểu rõ Hứa Bồi Nhiên dựa vào biện pháp gì để cướp nhân vật của mình. Ngày hôm qua lúc tiếp xúc với đạo diễn phim mạng kia, cậu đã cảm thấy ánh mắt đạo diễn đó nhìn mình không đúng, khiến cậu cảm thấy không quá thoải mái. Hôm nay cậu đến đoàn phim đó là vì muốn xem lại kịch bản của đoàn phim, rồi mới ra quyết định có nên diễn vai này hay không. Nào ngờ cậu vừa mới tới bên ngoài đoàn phim thì đã bị thông báo nhân vật này đã đưa cho Hứa Bồi Nhiên.
Có điều sau khi nhìn thấy mấy dấu vết này, sự ấm ức trong lòng Tô Kinh Mặc do Hứa Bồi Nhiên kích thích khi nãy đã lập tức tan biến sạch sẽ. Cho dù nhân vật này không bị Hứa Bồi Nhiên cướp mất, nếu cậu biết đạo diễn là loại người này, có lẽ cậu cũng sẽ cách đoàn phim này xa ơi là xa.

Hứa Bồi Nhiên vốn muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tô Kinh Mặc, không ngờ cậu lại đột nhiên cong bờ môi đỏ nhạt xinh đẹp kia lên, nở một nụ cười với cậu ta: "Bản thân cậu vui là được."

Sau khi nói xong, Tô Kinh Mặc không có ý tiếp tục nói chuyện với Hứa Bồi Nhiên, lướt thẳng qua ghế salon cậu ta đang ngồi, đi về phía căn phòng của cậu.

Hứa Bồi Nhiên thấy Tô Kinh Mặc không muốn để ý đến mình, lại nhớ tới vẻ mặt khi nãy của cậu lúc nói chuyện với cậu ta, chẳng biết tại sao cậu ta không khỏi cảm thấy có chút phiền lòng, vì thế lập tức mở miệng cao giọng nói với bóng lưng của Tô Kinh Mặc: "Cậu giả bộ thanh cao cái gì! Tôi thấy nếu cậu gặp được cơ hội để hot thì chắc chắn cậu sẽ cởi đồ còn nhanh hơn cả tôi đấy!"
Tô Kinh Mặc lập tức đóng cửa phòng xem như đáp lại, hoàn toàn ngăn cách giọng nói của Hứa Bồi Nhiên ở ngoài phòng khách.

Sau đó cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn số tiền gửi ngân hàng chỉ mới có bốn con số hiện tại của mình, thở dài một hơi, ngay cả bên trong đôi mắt mèo màu hổ phách cũng dâng lên sự uể oải nhàn nhạt: "Rốt cuộc khi nào thì mình mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn đây?"

Nếu như không phải đã trả bốn tháng tiền phòng gồm một tháng tiền cọc và ba tháng tiền thuê phòng, trên người của cậu không còn lại bao nhiêu tiền thì Tô Kinh Mặc đã sớm chẳng muốn ở chung với Hứa Bồi Nhiên nữa.

Vừa nghĩ đến không biết phải tiếp tục ở cùng với người như thế này đến khi nào, Tô Kinh Mặc đột nhiên cảm thấy tâm trạng có chút hậm hực.

***
[Ting! Kiểm tra cho thấy cảm xúc của Tô Kinh Mặc đang chập chờn kịch liệt, giá trị hạnh phúc giảm 16 điểm với biên độ lớn! Giá trị hạnh phúc hiện tại: 60.]

[Nhắc nhở: Tô Kinh Mặc đang buồn chán về người thuê cùng phòng, vô cùng cần một nơi ở mới, hơn nữa hi vọng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.]

[Xin kí chủ chú ý, giá trị hạnh phúc của Tô Kinh Mặc sắp giảm dưới ngưỡng an toàn! Đề nghị kí chủ dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành mong muốn của Tô Kinh Mặc, gia tăng giá trị hạnh phúc của cậu ấy để tránh gặp phải trừng phạt không cần thiết!]

Đột nhiên lại nghe thấy âm thanh máy móc vang lên trong đầu mình, bàn tay vốn đang phê duyệt tài liệu của Phó Thanh Hoài hơi khựng lại một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play