Về phần nguyên chủ đã bị phát hiện thân phận thiếu gia giả cách đây không lâu, sau khi cha mẹ Tô biết cậu ta dám cả gan bỏ thuốc Phó Thanh Hoài người cầm quyền của Phó thị, họ lập tức đuổi nguyên chủ ra khỏi nhà, tuyên bố rằng hai người chưa từng có đứa con trai vô liêm sỉ như thế.
Mặc dù biết sau khi về nhà bản thân sẽ phải đối mặt với tình tiết này, nhưng Tô Kinh Mặc vẫn phải trở về, dẫu sao hiện tại tất cả gia sản của cậu đều vẫn còn ở đây.
Bị đuổi ra ngoài dù sao vẫn tốt hơn là bị chặn ở ngoài cửa chẳng mang theo được thứ gì. Cậu cũng sẽ không cảm thấy chột dạ hay tức giận, rồi trắng tay rời đi sau khi bị mắng chửi xối xả giống như nguyên chủ. Lúc sau nguyên chủ muốn quay về, thế nhưng cậu ta thậm chí còn không thể bước vào cổng lớn của căn biệt thự này.
Quả nhiên, bóng dáng của Tô Kinh Mặc vừa xuất hiện ở cửa phòng ăn, cậu đã bị cha Tô hung bạo gọi lại: "Nghiệp chướng, mày đứng lại đó cho tao!"
Tô Kinh Mặc cũng đã sớm chuẩn bị tâm lí, vì vậy cậu không bị hù dọa khi đột nhiên nghe thấy tiếng quát đầy tức giận của cha Tô. Cậu xoay người đối diện thẳng với phòng ăn.
Cha Tô đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mắt trợn tròn nhìn cậu, hung hăng vỗ bàn một cái: "Mày nói cho tao nghe xem, tối hôm qua mày đã làm ra cái trò gì hả?"
Không chờ Tô Kinh Mặc trả lời, cha Tô tiếp tục nổi giận quát: "Rốt cuộc sao mày dám bỏ thuốc người cầm quyền của nhà họ Phó hả? Tuy mày đúng là không phải con cái nhà họ Tô bọn tao, nhưng hai mươi ba năm nay qua nhà họ Tô bọn tao cũng đâu có dạy mày như thế? Sao nhà tao lại dạy ra cái loại nghiệp chướng như mày vậy hả trời!"
"Mày làm việc mà không hề suy nghĩ cho nhà họ Tô bọn tao, nhà họ Tô bọn tao cũng không chứa nổi một tôn đại phật như mày! Mày lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ra ngoài ngay cho tao. Từ nay về sau bọn tao xem như chưa từng nuôi mày!"
"Lão Tô, ông đừng tự chọc tức bản thân." Mẹ Tô ngồi bên cạnh cha Tô cũng dùng ánh mắt trách cứ nhìn thoáng qua Tô Kinh Mặc đang đứng ở cửa phòng ăn, không hề có ý định mở miệng khuyên giải. Hiển nhiên bà cũng không muốn giữ Tô Kinh Mặc ở lại.
Cha Tô hừ một tiếng, nói: "Nếu giữ thằng nghiệp chướng này lại, tôi còn sống sờ sờ mới bị tức chết đó!"
Tô Kinh Mặc nhìn hai vợ chồng trước mặt lờ mờ lộ ra chút lạnh nhạt thờ ơ với mình, trong lòng không khỏi dâng lên chút nghi hoặc.
Mặc dù trước đó không lâu, cha Tô và mẹ Tô đã phát hiện nguyên chủ không phải là con của bọn họ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể nào chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã không còn chút tình cảm nào với nguyên chủ, thậm chí còn hận đến nỗi không thể lập tức thoát khỏi cậu ta.
Có điều Tô Kinh Mặc vốn cũng không muốn ở lại nhà họ Tô, dù sao hiện tại cậu cũng xem như đã đổi một trái tim khác rồi. Dù cha Tô và mẹ Tô có không quan tâm đến nguyên chủ ra sao, thì e rằng hai người họ cũng sẽ phát hiện được điểm khác nhau giữa cậu và nguyên chủ.
"Con biết rồi, con sẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay. Cám ơn hai người đã chăm sóc con hai mươi ba năm qua."
Cha Tô và mẹ Tô thật sự không ngờ Tô Kinh Mặc lại có thể phối hợp với bọn họ đến vậy, trong chốc lát cả hai đều sững người tại chỗ.
Tô Kinh Mặc cũng không thèm để ý đến phản ứng của cha Tô và mẹ Tô, sau khi nói xong câu đó với hai người họ, cậu lập tức phóng thẳng lên lầu, đi vào trong phòng của nguyên chủ, chuẩn bị thu dọn một ít đồ vật bản thân có thể mang đi.
...