Vòng eo của thanh niên nhỏ nhắn mềm dẻo, làn da toàn thân bóng loáng trắng nõn, hai chân thon dài thẳng tắp lại vô cùng mảnh mai, cả người giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ.
Lúc bò lên giường, Tô Kinh Mặc không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Phó Thanh Hoài, trong nháy mắt cậu đã bị sự rét lạnh không chút che giấu trong mắt người đàn ông làm giật cả mình.
Rốt cuộc nguyên chủ bị mù và to gan đến cỡ nào mới có thể ném Phó Thanh Hoài qua một bên mặc kệ vậy?! Ánh mắt như thế này căn bản không phải là một người dễ chọc, có biết không hả!
Tô Kinh Mặc nở một nụ cười có chút lúng túng nhưng vẫn lễ phép với Phó Thanh Hoài, bất chấp khó khăn giải thích: "Nếu không dùng cách này thì sẽ không giải được thuốc trong người anh... Anh yên tâm, tôi không có bệnh gì đâu."
Phó Thanh Hoài nhìn thanh niên cứ thế ngồi xuống trên người mình, ánh mắt càng trở nên rét lạnh hơn. Nếu không phải do tác dụng của thuốc, e rằng lúc này anh đã sớm ra tay ném thẳng người thanh niên này xuống sàn rồi.
Lúc này Tô Kinh Mặc đã cởi được ba cái nút áo trên áo sơ mi của Phó Thanh Hoài. Thế nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng như hóa thành thực thể của người đàn ông, cậu cảm thấy động tác của mình bất giác trở nên càng ngày càng chậm.
Cậu vô cùng hoài nghi dưới ánh mắt như thế này, đợi lát nữa rốt cuộc bản thân có còn can đảm để làm đến bước cuối cùng được hay không.
Nghĩ tới đây, Tô Kinh Mặc dứt khoát một là không làm, đã làm thì phải làm cho trót. Cậu lấy cà vạt đang thắt trên cổ của Phó Thanh Hoài che đôi mắt của anh lại.
Sau khi không còn bị ánh mắt của Phó Thanh Hoài nhìn chăm chú nữa, lúc này Tô Kinh Mặc mới cảm thấy động tác của mình bắt đầu trở nên trôi chảy.
...
Bên ngoài cửa sổ đen như mực, hiển nhiên vẫn chưa tới lúc hừng đông. Thế nhưng bầu trời phía xa xăm đã có một chút ánh sáng yếu ớt, chứng tỏ một ngày mới sắp đến.
Bên trong một căn phòng tổng thống xa hoa, một bóng người mảnh khảnh nhanh chóng ngồi bật dậy từ trên giường.
Dường như bởi vì động tác quá nhanh dẫn đến kéo căng nơi nào đó, người thanh niên có gương mặt thanh tú chợt khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó đưa tay đỡ eo mình một lát.
Sau khi Tô Kinh Mặc ý thức được bản thân không cẩn thận phát ra tiếng động, lập tức nhìn sang bên cạnh. Khi thấy Phó Thanh Hoài vẫn nhắm mắt, còn đang ngủ say, lúc này cậu mới thở phào một hơi.
Đêm hôm qua cậu vốn tưởng rằng chỉ cần giúp đỡ Phó Thanh Hoài giải quyết một lần là được, nào ngờ lúc cậu vất vả mềm eo nghĩ rằng đã kết thúc thì lại nhận ra tác dụng của thuốc trên người Phó Thanh Hoài lại phát tác thêm lần nữa...
Mãi đến khi ước chừng giúp đỡ giải quyết xong ba lần dài đằng đẵng, Tô Kinh Mặc thậm chí còn cảm thấy eo của mình sắp gãy đến nơi, tác dụng của thuốc trong người Phó Thanh Hoài mới hoàn toàn tiêu tan.
Tối hôm qua lúc đầu Tô Kinh Mặc tính sau khi giúp Phó Thanh Hoài giải quyết tác dụng của thuốc xong thì sẽ bỏ trốn ngay lập tức, nhưng cậu thật sự quá mệt, cuối cùng sau khi làm xong thì lập tức ngủ mê man.
May mà hiện tại cậu giật mình tỉnh lại vẫn chưa phải quá muộn!
Tô Kinh Mặc mềm chân mặc quần áo của mình vào, cảm giác khó chịu dữ dội truyền đến từ phần eo yếu ớt và chỗ phía sau đang không ngừng nhắc nhở cậu về trải nghiệm hồi tối hôm qua.
Thanh niên đang quay lưng lại không hề phát hiện, người đàn ông mà cậu vốn cho rằng vẫn đang ngủ say chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào, vẻ mặt không rõ nhìn từng hành động cử chỉ của cậu.
Anh thấy thanh niên rón ra rón rén kéo ngăn tủ đầu giường ra tìm giấy và bút, không biết đã viết những gì dưới ánh đèn ngủ đầu giường lờ mờ. Tiếp đó cậu lại đỡ eo, sau khi người thanh niên dùng tư thế có chút không được tự nhiên rời khỏi căn phòng, Phó Thanh Hoài mới ngồi dậy từ trên giường.
Tấm chăn mỏng trên người anh trượt xuống, lộ ra dáng người vai rộng eo hẹp đẹp đẽ. Phần bụng rắn chắc, thậm chí còn có hai đường nhân ngư rõ ràng.
Phó Thanh Hoài vươn tay, lấy tờ giấy trên tủ đầu giường mà thanh niên vừa mới đặt xuống, liếc nhìn nội dung bên trên.
— Xin lỗi Phó tiên sinh, xin anh hãy tha thứ cho tôi. Tôi biết chuyện tối ngày hôm qua đều là lỗi lầm do tôi gây ra trong lúc nhất thời hồ đồ. Nếu anh còn cần tôi bồi thường điều gì, xin hãy liên hệ với tôi. Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi chắc chắn sẽ đồng ý với anh.
Nội dung cuối cùng trên tờ giấy chính là tên và số điện thoại của Tô Kinh Mặc.
Phó Thanh Hoài nhìn nội dung trên tờ giấy, trong con ngươi đen kịt lập tức xẹt qua tia tối tăm không rõ nghĩa. Chẳng biết tại sao, trong đầu anh đột nhiên hiện lên dáng vẻ người thanh niên trúc trắc đong đưa thắt lưng mà anh đã nhìn thấy thông qua khe hở dưới lớp vải của chiếc cà vạt lỏng lẻo. Hình ảnh đột ngột hiện lên này khiến động tác vốn định vứt tờ giấy đi như vứt rác hơi dừng lại một chút.
Ngay tại lúc này, Phó Thanh Hoài nghe được bên trong đầu mình đột nhiên vang lên một âm thanh máy móc.
Tấm chăn mỏng trên người anh trượt xuống, lộ ra dáng người vai rộng eo hẹp đẹp đẽ. Phần bụng rắn chắc, thậm chí còn có hai đường nhân ngư rõ ràng.
Phó Thanh Hoài vươn tay, lấy tờ giấy trên tủ đầu giường mà thanh niên vừa mới đặt xuống, liếc nhìn nội dung bên trên.
— Xin lỗi Phó tiên sinh, xin anh hãy tha thứ cho tôi. Tôi biết chuyện tối ngày hôm qua đều là lỗi lầm do tôi gây ra trong lúc nhất thời hồ đồ. Nếu anh còn cần tôi bồi thường điều gì, xin hãy liên hệ với tôi. Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi chắc chắn sẽ đồng ý với anh.
Nội dung cuối cùng trên tờ giấy chính là tên và số điện thoại của Tô Kinh Mặc.
Phó Thanh Hoài nhìn nội dung trên tờ giấy, trong con ngươi đen kịt lập tức xẹt qua tia tối tăm không rõ nghĩa. Chẳng biết tại sao, trong đầu anh đột nhiên hiện lên dáng vẻ người thanh niên trúc trắc đong đưa thắt lưng mà anh đã nhìn thấy thông qua khe hở dưới lớp vải của chiếc cà vạt lỏng lẻo. Hình ảnh đột ngột hiện lên này khiến động tác vốn định vứt tờ giấy đi như vứt rác hơi dừng lại một chút.
Ngay tại lúc này, Phó Thanh Hoài nghe được bên trong đầu mình đột nhiên vang lên một âm thanh máy móc.
[Ting! Đã ràng buộc kí chủ với đối tượng kéo dài mạng sống. Chỉ cần giá trị hạnh phúc của đối tượng kéo dài mạng sống Tô Kinh Mặc tăng lên thì tuổi thọ của kí chủ cũng sẽ tăng lên.]
[Nếu như giá trị hạnh phúc của Tô Kinh Mặc quá thấp, hệ thống sẽ trừng phạt kí chủ. Xin kí chủ nhớ rõ phải luôn chú ý đến giá trị hạnh phúc của Tô Kinh Mặc.]
[Hiện tại giá trị hạnh phúc của Tô Kinh Mặc là 75. Xin chú ý, một khi giá trị hạnh phúc của Tô Kinh Mặc thấp hơn 60, hệ thống sẽ áp dụng biện pháp trừng phạt với kí chủ.]
Phó Thanh Hoài không nhịn được nhíu mày một cái, anh... xuất hiện ảo giác thính giác rồi sao?
***
Tô Kinh Mặc chiếu theo kí ức trong đầu, bắt xe trở về biệt thự nhà họ Tô.
Lúc này đúng lúc nhà họ Tô đang ăn sáng, Tô Kinh Mặc vừa bước vào cửa chính của biệt thự đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từ trong phòng ăn phía bên kia.
"Thần Thần, sau khi con và Tử Nghiêu đính hôn, con tính định cư lâu dài phát triển trong nước, không về nước ngoài nữa à?"
"Dạ đúng rồi dì. Cha của con cũng đã quyết định sẽ chuyển dời một phần sản nghiệp về nước Hoa trước, sau này cũng sẽ dời trọng tâm sản nghiệp về nước Hoa để phát triển."
"Vậy thì tốt quá rồi! Thế sau này Thần Thần cứ ở lại trong nhà dì đi, để dì chăm sóc con. Căn phòng kia trong nhà dì sẽ luôn giữ lại cho con!"
Trong trí nhớ của nguyên chủ, mẹ Tô vốn luôn hơi lạnh nhạt với cậu ta, nhưng lúc này đây, trong giọng nói của bà hoàn toàn không giấu được sự vui mừng.
Rõ ràng nguyên chủ đã sống chung với bọn họ 23 năm, nhưng bọn họ lại đối xử với Tô Thần chu đáo hơn gấp biết bao nhiêu lần so với nguyên chủ.
Cha ruột của nhân vật chính thụ Tô Thần là con trai độc nhất của một tập đoàn nào đó. Lúc ông ta đến nước Hoa bàn chuyện làm ăn, vì một chuyện bất ngờ nên vừa gặp đã yêu với Tô Hi – em gái của mẹ Tô, hai người yêu đương được vài tháng rồi kết hôn chớp nhoáng.
Mà sau khi sinh Tô Thần, Tô Hi đã bất trắc qua đời vì mất máu quá nhiều. Để tưởng nhớ người vợ của mình, ông ta mới dùng họ Tô để làm tên tiếng Trung.
Nhưng Tô Thần, người bất ngờ mất mẹ, không chỉ nhận được tất cả tình yêu thương từ cha mình, mà ngay cả mẹ Tô dường như cũng đặc biệt thương tiếc cho đứa con mà người em gái duy nhất của mình đã liều mạng sinh ra. Mặc dù một năm không gặp Tô Thần được mấy lần, nhưng chỉ cần là lúc có thể gặp Tô Thần, bà sẽ dùng hết tất cả những gì bản thân có để yêu thương Tô Thần.