Bà ấy vạn lần không ngờ tới Tang La này hoàn toàn không biết trồng rau, chưa từng trồng thì hỏi bà ấy đi, cũng không hỏi một câu, nói một tiếng cảm ơn rồi cầm rau giống đi, nghĩ là tất nhiên cầm đi trồng.
Trần bà tử bây giờ nghe thấy Lang Ta cảm ơn liền muốn bĩu môi, biết là biết, không biết là không biết, mọc cái miệng là dùng để nói chuyện hỏi chuyện, chỉ nói cảm ơn thôi thì có tác dụng gì.
Cho nên Tang La ở chỗ của Trần bà tử chỉ để lại ấn tượng là người không làm được gì, hơn nữa chỉ biết lễ nghĩa, hiểu hay không cũng không biết hỏi.
Nhìn căn nhà này bây giờ, ước chừng trừ cái bếp ở trên đá và một tảng đá có thể đặt bát ra, lúc đầu phân gia chuyển đến đây là dáng vẻ gì thì bây giờ chính là dáng vẻ đó, hơn ba tháng, không thêm được chút đồ gì trong nhà.
Cho nên theo Trần bà tử thấy, Tang La này thật sự không biết cách sống, nàng không đến Thẩm gia còn tốt, nàng đến ngược lại liên luỵ đến hai hài tử Thẩm An và Thẩm Ninh. Ít nhất nếu không có Tang La, phu thê Thẩm Tam kia chắc chắn không bao giờ dám tách Thẩm An và Thẩm Ninh ra ngoài như thế này.
Bây giờ cũng phân gia rồi, nếu Tang La đi rồi, người đáng thương chính là hai đứa nhỏ Thẩm An và Thẩm Ninh.
Lời nói của Trần bà tử tất nhiên không được nhẹ nhàng cho lắm.
Tang La không hiểu tình hình, thế đạo khó khăn như này, lão phu thê Trần gia không thân không quen bọn họ, còn cầm lương thực tới giúp đỡ, trong lòng Tang La vô cùng cảm ơn, bởi vậy cũng không để ý ngữ khí của lão thái thái, cười nhẹ nói: “Ngài nói đúng, đợi lần này khoẻ rồi cháu nhất định sẽ vực dậy, ít nhất không để Tiểu An và A Ninh chịu đói.”
Trần bà tử: “...”
Nói chuyện khoác lác, bọn họ cũng không dám nói để hài tử trong nhà không chịu đói, mà Tang La bây giờ trong nhà chỉ có bốn bức tường, không đất không lương thực làm sao có thể không để hai hài tử bị đói, thật sự có bản lĩnh kia còn đến mức ăn hết lương thực tồn trữ suýt chút nữa chết đói ở nhà sao?
Chỉ là Trần bà tử và Tang La thậm chí hai hài tử đại phòng Thẩm gia kia không thân cũng chẳng quen, nhiều lắm coi như là người cùng thôn, nhất thời mềm lòng lo chuyện bao đồng, cũng không tội gì mà nói nhiều, gật gật đầu.
Vừa hay Thẩm An mang theo một bát nước đi vào, Trần bà tử xoay người bắc nồi đất đun nước, nấu tan chảy số đường mạch nha còn lại dưới đáy nồi, lại thêm một chút muối, mới coi như xong chuyện.
Thấy Thẩm Ninh chăm sóc cho Tang La rất tốt, đút từng thìa nước đường muối, sau khi Tang La uống nước đường muối xong cũng dần dần dịu lại, Trần bà tử cũng không ở lại lâu nữa.
“Ta mang hai nắm gạo từ nhà qua cho các ngươi, uống xong nước đường muối rồi nên nấu chút cháo mà ăn, chăm vài ngày là có thể hồi phục.”
Đúng vậy, chỉ có thể chăm, nôm na một chút là cố chịu, người ở dưới thôn không có khả năng vào y quán cũng không gặp được lang trung.
Tang La gật đầu: “Cảm ơn a nãi, lương thực và đường này về sau cháu sẽ trả lại ngài.”
Khi Trần bà tử mang hai nắm lương thực này mặc dù cũng đã chuẩn bị tâm lý cho mà không trả, nhưng lúc này nghe Tang La nói sau này sẽ trả, bà ấy cũng không hào phóng nói cái gì mà không cần trả, đổ lương thực trong túi vào cái túi rỗng vốn để đựng lương thực mà Thẩm An cầm ra, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta về trước.”
Lão bạn đời của bà ấy còn đang đợi ngoài nhà.
Thẩm An không cần Tang La nói, vội vàng tiễn hai người, đến cửa lại bị lão thái thái bảo quay về: “Chúng ta lớn như vậy, không cần tiểu hài tử như cháu tiễn, quay về không yên tâm còn phải đưa cháu về, quay về đi, đóng cửa cho chặt.”
Đợi cửa nhà tranh đóng lại, hai người đi được vài bước, cũng không phải thật sự rời đi, Trần bà tử ra hiệu với lão bạn đời đừng lên tiếng, đứng tại chỗ một lúc, không lâu sau, nghe thấy giọng nói thấp thấp của Tang La bên trong phòng, bảo Thẩm An và Thẩm Ninh cũng uống chút nước đường, trên mặt lúc này mới nở nụ cười, ra hiệu lão bạn đời yên lặng rời đi.
Tang La không biết mình bị lão thái thái bí mật quan sát, nàng cảm thấy thể lực của mình đang dần khôi phục, thoát khỏi nguy cơ đột tử, tất nhiên liền chú ý tới hai hài tử gầy không khác gì que củi này.
Nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình cũng coi như là được hai tiểu gia hoả này cứu, trong lòng cảm kích và ấm áp không cần phải nói.
Lần này Thẩm An và Thẩm Ninh thật sự bị dọa sợ, lúc đầu Tang La bảo họ uống nước đường muối kia thì lắc đầu mãnh liệt, sống chết cũng không muốn chiếm "thức ăn sinh mệnh" của đại tẩu, đợi Tang La mỉm cười nói rằng nàng thực sự đã khá hơn rất nhiều, lát nữa liền có thể nấu chút cháo ăn, xác định cùng với khẳng định sẽ không bệnh đói mà chết, đưa bát đến bên miệng Thẩm Ninh, tiểu nha đầu mới ừng ực nuốt ngụm nước miếng, nhìn đại tẩu lại nhìn Nhị ca của mình, thăm dò nhấp một ngụm nhỏ.
Ngọt lại hơi mặn, vốn dĩ là một hương vị rất lạ, nhưng Thẩm Ninh bình thường trừ hái được vài ba quả mơ việt quất dại các loại trên rừng ra, nào đã nếm qua vị ngọt, chỉ mới nhấp một chút đó thôi đã cười đến mi mắt híp lại vào nhau.
Con bé chỉ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đưa bát đến bên miệng Thẩm An: “Nhị ca, ngọt lắm, huynh cũng uống đi.”
Từ khi Thẩm An nghe tin đại ca đi rồi, liền như tiểu đại nhân chuyện gì cũng chắn trước mặt muội muội, nhưng khi nửa bát nước đường đưa bên bên miệng, vẫn lộ ra nguyên hình.
Dù sao cậu bé vẫn còn là một tiểu hài tử, làm sao có thể từ chối nước đường đưa đến bên miệng.
Miếng nước đường cuối cùng kia Tang La không uống, tiểu huynh muội ngươi một ngụm ta một ngụm mà phân sạch sẽ.
Thẩm An là ca ca, mỗi lần đều chỉ uống một ngụm nhỏ, đa phần là để Thẩm Ninh uống, đợi đến ngụm cuối cùng đưa cho cậu bé, tiểu gia hoả cũng không làm tiểu đại nhân nữa, uống không chừa một giọt xong, rất tự nhiên liếm đáy bát một phen, nồi đất đun nước đường kia còn bị cậu bé rót thêm một chút nước, lắc qua lắc lại một hồi, lại đun sôi nước trong nồi đất đó mới coi như xong.