Trần bà tử thoát khỏi nạn đói, bà ấy đã từng thấy người đang sống sờ sờ chết đói hoặc chết khát.

Vừa nghe lời này liền đoán là đói sắp chết.

Cũng đúng, Tang thị kia vốn dĩ là chạy nạn tới đây, trên đường bên trong thân thể hẳn là đã bị dày vò đến hỏng rồi.

"Cháu đợi ta, ta vào núi với cháu một chuyến." Trần bà tử cũng không nói nhiều, xoay người vào nhà lấy thức ăn.

Trần lão hán ở bên trong nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai người, sau đó cũng đi ra ngoài: “Ta đưa hai người đi.”

Thấy lão bà tử nhà mình đi vào trong phòng, nghĩ một lúc rồi nói một câu: “Lấy một ít đường mạch nha.”

Trần bà tử gật đầu, nếu thật sự là đói bụng, muối và đường hoà vào nước uống xuống có thể có chút tác dụng, bà ấy quay đầu hỏi Thẩm An: “Trong nhà các cháu có muối không?”

Thẩm An vội vàng gật đầu: “Có ạ.”

“Vậy là tốt rồi.”

Trần bà tử vào phòng, mở thùng gạo ra đong một nắm gạo, nghĩ đến trưởng tôn lúc trước mỗi ngày đều chạy theo sau lưng Thẩm Liệt, chớp mắt một cái cả hai đứa đều không quay trở lại, hốc mắt Trần bà tử chua xót, cắn răng lại đong nhiều thêm một nắm, sau đó đậy thùng gạo lại, lúc này mới mở tủ ra lấy hai miếng kẹo mạch nha mà bình thường ở nhà cũng không nỡ ăn, vội vàng ra khỏi phòng.

Trần lão hán cầm một cây gậy trúc dùng để đập cỏ cho lão bà tử, mình tự rút một cây, đóng cửa viện, ba người bọn họ bước nhanh lên núi.

Trần bà tử vừa đi vừa hỏi Thẩm An về tình hình trong nhà, càng nghe lòng bà ấy càng lo thay cho tiểu huynh muội, Thẩm Liệt đã đi rồi, tức phụ Tang La mà Lý thị tìm được này căn bản không làm được gì, ba hài tử sau khi sống cùng nhau làm sao có thể sống nổi.

-

Nhà tranh trên núi, Thẩm Ninh đang múc từng thìa từng thìa nước nóng cho đại tẩu nhà mình.

Tang La vừa uống nước, vừa phát sầu ở trong lòng, không phải sầu vì ngày tháng sau này nên sống như thế nào, mà là nàng nhất thời nên kiếm gì để ăn.

Xung quanh đỉnh núi nhà bọn họ ở này không có gì trông ngóng, trừ khi nàng đi ăn lá cây... ừm, gần núi quả thật có lá cây là có thể làm thành đồ ăn, nhưng nàng đảo loạn ký ức của nguyên thân, nhất thời hoàn toàn không nghĩ ra đã từng thấy ở nơi nào.

Tam thúc tam tẩu của hai đứa nhỏ kia cũng không có gì trông ngóng, đừng nói nửa đêm chưa chắc mượn được đồ ăn, cho dù cho, dựa theo cách làm việc của Lý thị, cũng chỉ cho đủ hai đứa nhỏ giữ mệnh.

Nàng cần phải nhanh chóng tích luỹ sức lực, có thể ra ngoài tìm đồ ăn, nếu không đừng nói là nàng, hai hài tử này cứ tiếp tục như vậy một đoạn thời gian, chỉ sợ thân thể cũng bị huỷ hoại.

Nếu lại có một lần đói đến mức không đi được như này, đặc biệt là nếu như ba người đều đói thành như vậy... Tang La cảm thấy mình chưa chắc đã có may mắn như lần này, còn có thể có một tiểu nha đầu lương thiện nửa đêm cho dù có ánh trăng cũng đi vào núi tìm quả dại duy trì mạng sống cho nàng, có một tiểu gia hoả vào thôn mượn thức ăn cứu nàng.

Tang La nghĩ đến đây lại có chút đau lòng, thật ra, người hai tiểu gia hoả muốn cứu đã mất rồi.

Nàng mượn thân thể của nguyên thân mới có thể sống lại một lần tất nhiên là may mắn, mà nguyên thân trải qua nạn đói, vốn dĩ cho rằng theo Lý thị về là có thể có con đường sống, kết quả vẫn là vì bệnh đói mà chết, đấy lại là bất hạnh.

Tang La là người được lợi, giờ khắc này cảm thấy chính mình đau buồn thay nguyên thân cũng có vẻ giả tạo.

Cảm xúc vừa có chút sa sút, bên ngoài nhà tranh truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, người chưa tới nhưng giọng đã tới trước: “A Ninh, ta mượn được đồ ăn rồi!”

Cánh cửa bị đẩy ra, tiểu nam hài gầy như que củi lại lao vào bên trong như đạn pháo.

Rốt cuộc cũng là phòng ở của tức phụ trẻ tuổi, lại là nửa đêm canh ba, Trần lão hán không đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài, Trần bà tử đi vào phòng với Thẩm An.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Trần bà tử lại ở trong lòng mắng Thẩm lão tam tạo nghiệt.

Đây có thể gọi là nhà? Cũng chẳng khác gì miếu rách mà ăn xin ở.

Ngoại trừ một băng ghế và những tấm ván ghép thành giường, vài nông cụ dựa sát tường ra, bên trong phòng không có chút đồ đạc nào hết.

Bếp là mấy hòn đá xếp chồng lên nhau và một cái nồi đất vỡ miệng với ba bộ bát đũa còn đặt trên tảng đá lớn hơn chậu nước một chút không biết được mấy đứa nhỏ nhặt về từ chỗ nào, mới thoát khỏi số phận bị đặt trên mặt đất.

Mà Tang La sắp không xong trong miệng Thẩm An quả thật cũng không tốt hơn là bao, người ngồi trên đất dựa vào tường, uống nước còn cần A Ninh đút.

Trần bà tử tất nhiên không cảm thấy Tang La hơn nửa đêm không nằm yên trên giường lại ngồi trên mặt đất, bà ấy đã trải qua nạn đói nghiêm trọng, nhìn y phục của Tang Lạc và vệt nước trên bùn, đại khái cũng đoán ra là đói muốn chết liền xuống giường tìm đồ ăn, đến thùng nước còn không giữ vững.

Cũng không chậm trễ, đặt túi gạo xuống, nhìn trong nồi đất vẫn còn sót lại chút nước nóng, nhanh chóng thả một miếng đường mạch nha vào đó, đặt miếng còn lại vào bát rỗng, ở bên cái bát lại nhìn thấy một cái hũ nhỏ đậy lại, mở ra nhìn, cái hũ to bằng nắm tay tiểu hài tử, bây giờ chỉ còn lại chút muối dính ở đáy.

Lấy ra một ít rồi cho vào nước trong nồi đất để hòa tan, vẫy tay gọi Thẩm Ninh đi tới, đổ nước đường muối trong nồi đất vào cái bát mà Thẩm Ninh cầm: “Đi đút cho đại tẩu cháu uống đi.”

Trong nồi đất vẫn còn phần lớn mạch nha chưa hoà tan, Trần bà tử muốn thêm nước rồi lại đun sôi, mới phát hiện ra trong nhà hoàn toàn không có nước.

Trần bà tử: “...”

Thẩm An rất hiểu ý, cầm lấy cái bát sạch cuối cùng chạy ra ngoài: “Cháu đi lấy nước suối.”

Trần bà tử chỉ kịp hét lên: “Gọi Trần a gia đi cùng!”

-

Tang La lật lại ký ức của nguyên thân, còn thật sự lật đến ký ức về vị lão thái thái này.

Là một lão thái thái cách vách Thẩm gia, nguyên thân cũng không quá thân với bà ấy, nhưng lúc vừa phân gia, có một lần nguyên thân ở xung quanh ngọn núi nhặt củi kiếm rau dại, vừa hay gặp được lão thái thái đang chăm sóc vườn rau mà nhà bà ấy khai trồng, lão thái thái liền hỏi nàng có muốn trồng chút rau hay không, thấy nguyên thân gật đầu, liền tặng cho vài cây rau giống.

Tang La lúc này thấy vị cứu tinh mà Thẩm An mời đến là Trần lão thái thái, nhìn thấy cái túi Trần lão thái thái đặt trên hòn đá, cũng đoán được đây là thứ gọi là thức ăn mượn, là mượn từ chỗ của Trần lão thái thái.

Khi Thẩm Ninh bưng nước đến đút cho nàng, Tang La trước tiên nói một tiếng cảm ơn với Trần lão thái thái.

Trần bà tử lại không nhận phần tình này của nàng, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta là vì hai hài tử này, những năm này thuế càng ngày càng nặng, mọi người đều khó khăn, cũng không có dư nhiều sức lực để giúp các ngươi, ngươi vẫn nên tự mình đứng lên mới được.”

Không trách giọng điệu của Trần bà tử lạnh như vậy, bà ấy thật sự cảm thấy Tang La này không làm được gì, lúc đầu Thẩm gia phân gia, bà ấy ở trong vườn gặp được Tang La, cố ý phân không ít rau giống mình chăm bẵm tốt cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play