Liếc mắt nhìn phía sau nhà đủ cả bảy tiểu hài tử, theo lời Trần lão thái thái, cố tình cẩn thận nhìn Thẩm Kim một cái, qua vài canh giờ, đôi mắt đã không còn sưng như khi khóc nữa, còn rất vui vẻ đào đất.
Thẩm An và Thẩm Ninh như thường lệ chuẩn bị giúp đỡ thu dọn đồ đạc, Tang La vào trong nhà liền hỏi Thẩm An: "Có phải nên nói với bọn họ, nếu không sau này đừng qua đây khai hoang nữa? Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, lỡ đâu bị nương nó biết được, sợ là phải chịu không ít trận đòn roi."
Thẩm An làm ra vẻ mặt bất lực: "Buổi sáng đệ đã nói với nó rồi, không đi."
Thẩm An cảm thấy có khi chính mình chọn không đúng thời cơ, vừa mới cho một miếng rau muối khâu nhục, thật sự có thể làm thằng bé không đến nữa sao?
Tang La phì cười: "Vậy thì kệ nó."
Rốt cuộc cũng là hài tử của mình, Lý thị tức thì tức, thật sự có thể đánh nặng sao?
Dù sao nàng cũng không quan tâm.
Có lẽ cơ thể này cũng yếu ớt, làm từ trời còn chưa sáng đến chiều, Tang La lúc này buồn ngủ không thôi, nhìn sọt trong nhà đã đầy, gạt đống rau dại bên trên ra, phía dưới đầy ắp lá cây thần tiên được đè chặt ở bên dưới.
Trong lòng Tang La thở phào nhẹ nhõm, đưa hai cái nia mới mua cho Thẩm An: "Khai hoang được mảnh đất nhỏ, ngày mai có thể tìm đất mùn dưới mấy gốc cây gần đây để làm bùn trồng cây. Trồng rau theo mùa trước đã."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play