"Chúng ta đều suýt chết ở trong huyện, ngày tháng như vậy, không thể vì sống tốt mấy ngày mà quên đi, không quên khổ mới không quên ân tình."
Thẩm Kim vừa nói vừa khóc, những lời nói này, trước kia chỉ là một loại ý thức trong lòng thằng bé, đến hôm nay vừa dạy vừa khuyên hai đệ đệ mới như nước chảy từ bị chặn đến thuận lợi trôi chảy.
Cũng chính vào lúc này, Thẩm Kim mới thực sự nhận ra tâm bệnh của mình rốt cuộc là gì.
Không chỉ là cơn ác mộng trong huyện, cũng không chỉ là những suy nghĩ cẩn thận ẩn giấu trong sâu thẳm trái tim không dám nói ra lại bị Vương Xuân Nương vạch trần, ẩn sâu hơn vẫn là không cách nào đối mặt với chính mình của quá khứ.
Chỉ khi thực sự nếm trải mùi vị sắp bị đói chết mới biết sự tàn nhẫn của cha nương nó lúc đó, nhưng phải chăng chỉ có cha nương nó mới tàn nhẫn? Nó làm sao không tàn nhẫn? Trong mấy tháng sau khi phân gia kia, cuộc sống của đại tẩu, Tiểu An và A Ninh có thực sự tốt hơn những ngày tháng mà nó trải qua mấy tháng trước không?
Tiểu Ngân và Tiểu Thiết còn có thể nói là nhỏ, nó còn nhỏ sao?
Thằng bé của khi đó, trước giờ chưa từng nghĩ cha nương sẽ bỏ đói Thẩm An và Thẩm Ninh đến chết, dù sao cho lương thực rồi, cách vài ngày lại cho một ít thức ăn, người người trong thôn vẫn đang sống rất tốt, nó chẳng hề có nửa phần nhận thức một người đang sống sờ sờ sẽ bị đói chết, phì cười bố thí, có từng thật sự coi Thẩm An và Thẩm Ninh là người thân?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play