Là Tang La cho, Thẩm Thiết bởi vì những gì đã gặp trong huyện, lúc nào cũng sợ không có đồ ăn, tật xấu khi ăn lúc nào cũng vội vàng gấp gáp không sao sửa được, Thẩm Kim và Thẩm Ngân nếm thử vài miếng, liền để lại cho Thẩm Thiết nhỏ tuổi nhất, bảo nó từ từ ăn.
Lúc này Thẩm Thiết mang đồ ra, đưa cho Thẩm Kim và Thẩm Ngân mỗi người một phần: "Ca ca, đừng khóc, thuốc đắng thì ăn một chút đồ ngọt."
Không nghĩ tới Thẩm Kim nhìn mứt sơn tra và lát chuối, nước mắt lại rơi xuống dữ dội hơn.
Bát thuốc uống cạn trong tay đã bị Thẩm Thiết cầm đi, nhét hai miếng đồ ăn vào trong, Thẩm Kim nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình hồi lâu, chỉ nhìn, cuối cùng nắm lấy. Đồ ăn trước kia ăn không ít lần, bây giờ lại không dám đưa vào trong miệng.
Thẩm Thiết bối rối, gọi một tiếng ca ca, lại hỏi: "Rốt cuộc tại sao hai ca ca lại khóc? Còn phải uống thuốc, không phải bị bệnh nặng mới phải uống thuốc sao?"
Bệnh nặng sao?
Thẩm Kim nghĩ, thằng bé từng bị mấy đêm liền khi mới vào cốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT