Những hài tử trong sơn cốc vẫn luyện tập cung tên, nhưng gần như không được mang theo ra ngoài, ngoại trừ lúc đầu vận chuyển lương thực, phía sau thật ra cũng không có nhiều đất dụng võ lắm.
Một đám hài tử loai choai tới xem náo nhiệt, bao gồm cả Thẩm An, đều nhìn Thẩm Kim với ánh mắt ghen tị.
Bọn nó cũng muốn đi ra ngoài, nhưng bọn nó cũng biết, bên trong và bên ngoài không giống nhau, săn bắn và vào trong núi cũng không giống nhau, vào núi có thể né tránh dã thú, thật sự gặp phải dã thú, bản lĩnh trước đây bọn họ học được chính là có thể giúp bọn nó trèo lên cây trốn một cách nhanh nhất, thỉnh thoảng giúp một ít sức.
Nhưng săn bắn là chuyên chọn nơi có dã thú mà đến, đám tiểu hài tử như bọn nó ra ngoài khả năng kéo chân sau rất lớn, chỉ có thể ghen tị.
Hứa Văn Khánh ở bên cạnh ghen tị muốn chết, thiếu niên có ai không thích đao và cung chứ, Hứa chưởng quỹ nhìn mà buồn cười, hắn đã từng nhìn thấy đám hài tử choai choai trong của thôn Thập Lý, đứa nào cũng có cung tên, liền nói: "Lát nữa con tìm Tiểu An bọn họ mượn cung tên để luyện tập một thời gian, bảo Tiểu An dạy con, sau đó có bản lĩnh lại theo Liệt ca và Đại Sơn ca ra ngoài."
Thẩm An ở bên cạnh nghe thấy, quay đầu lại mỉm cười với Hứa Văn Khánh, liên tục đồng ý, lại kéo Thẩm Kim: "Tiểu Kim ngươi đừng sợ, cố gắng học tập, học được một thân bản lĩnh sau này ngươi liền lợi hại, biết đâu ta vào trong núi đều cần nhờ ngươi dẫn đi."
Thẩm Kim lộ ra nở nụ cười đầu tiên kể từ khi vào Vân Cốc: "Không sợ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play