Còn chuyện Thẩm Kim có mang về cho cha nương của thằng bé hay không, đến lúc này rồi Thẩm Liệt cũng không muốn suy nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ cần giúp đỡ mấy đứa Thẩm Kim hết lòng là được rồi, nói đến cùng thì thật ra những thứ hắn có thể giúp cũng có hạn, nếu mấy đứa Thẩm Kim muốn tiết kiệm đồ ăn của mình cho cha mẹ, vậy thì đó cũng là chuyện của bọn nhỏ.
Hiện tại muốn gặp Hứa chưởng quỹ khó khăn hơn một tháng trước rất nhiều.
Bọn họ ra Vân Cốc đi được ba ngày rưỡi, từ nơi này số lượng lưu dân trốn vào núi đã dần nhiều lên, ngươi không thể nào biết được có lẽ ở một chỗ nào đó trong núi cũng đang có người lẩn trốn. Mấy người Thẩm Liệt đều nâng cao tinh thần đề phòng, mãi đến trưa ngày mười ba tháng ba, bọn họ mới đi đến nơi giấu lượng thực mới đổi.
Nơi Thẩm Liệt chọn là một mảnh rừng rậm, cây cối bao phủ, ít nhất ở trên núi xa không thể phát hiện ra tung tích chỗ bọn họ, mọi người tản ra xung quanh, xác nhận trong rừng thật sự không có người nào, lúc này mới đi đến nơi giấu lương thực mới, xác minh ám hiệu với người trong hầm ngầm.
Bởi vì Thẩm Liệt và Trần Đại Sơn sẽ cùng nhau rời núi để gặp Hứa chưởng quỹ, mọi người đều phải vào trong động trốn một đêm, chờ hai người bọn họ về mới có thể rời đi.
Sáng sớm ngày mươi lăm tháng ba, Hứa chưởng quỹ nhận được lão bộc báo tin vội vàng ra huyện vào núi, đi được nửa đường đến một con đường sát đường núi của thôn Thập Lý thì gặp được Thẩm Liệt và Trần Đại Sơn, không thấy em vợ Ngụy Thanh Hòa đâu.
Sắc mặt hắn lộ ra chút vẻ nôn nóng: "Sao lại đột nhiên ra đây, gặp phải chuyện gì sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play