Ba người rời đi, Thẩm Kim phản ứng lại, đại đường tẩu tiện nghi này đang mắng mình không có giáo dưỡng?

Thằng bé cắn răng, xoay đầu về muốn mách lẻo với nương, cũng để cha hắn nghe xem, ăn nhà thằng bé dùng đồ nhà thằng bé, còn ngang ngược!

Dám mắng thằng bé không có giáo dưỡng?

Sau này một nắm gạo một thìa cơm cũng đừng mong bọn họ cho mượn.

Phu thê Thẩm tam đang chuẩn bị ngủ trưa, liền thấy đại nhi tử chạy xồng xộc vào, miệng bép xa bép xép mà cáo trạng.

Lý thị nghe xong thì tức đến muốn cười: “Ha, đây chính miệng bọn họ tự nói, không đến càng tốt, không đến chúng ta tiết kiệm càng nhiều.”

Lại liếc Thẩm Tam: “Nhìn thấy chưa? Ta là thẩm nương, không có quan hệ huyết mạch chính thống không được bọn họ để vào trong mắt, nhưng ông là thúc ruột của bọn họ, cho dù là mấy nắm rau dại cũng không có phần ông thì có coi ông là cái gì, về sau ông cũng đừng quan tâm vớ vẩn nữa.”

Lại khinh thường: “Mấy nắm rau dại, ai hiếm lạ chứ.”

-

Đồ vật Lý thị không hiếm lạ, cả nhà bên Trần gia lúc này lại chụm lại một chỗ, hiếm lạ không thôi.

Vốn dĩ người nhà nông một ngày ăn hai bữa, không phải giờ ăn nào sẽ ăn đồ vật.

Nhưng không nhịn được thứ đồ mới lạ mà Tang La mang tới, Trần gia chưa có ai nhìn thấy, con bé tôn nữ nhỏ nhất của Trần bà tử lại nghe Thẩm An và Thẩm Ninh nói thứ này ăn vô cùng ngon, Tang La vừa đi, tiểu nha nhi liền quấn quýt nãi nãi nhà mình muốn nếm thử một miếng trước.

Nếm một lần liền không muốn dừng lại, màu sắc xanh biếc, cảm giác ăn vào giống thạch, hài tử nhà nông thời cổ đại nào có được ăn qua thứ này?

Tiểu nha nhi ăn đến hai mắt sáng bừng, dùng thìa múc một miếng đưa về phía miệng nãi nãi.

“Vô cùng ngon, nãi nãi cũng nếm thử!”

Đồ ăn đã đưa đến miệng rồi, Trần bà tử ăn một miếng, mới phát hiện quả nhiên là ngọt, hương vị cũng rất ngon.

Đến cuối cùng, vốn dĩ là cho tiểu nha nhi thử một miếng trước, biến thành cả nhà cùng nhau nếm thử đồ mới lạ.

Lão thái thái cầm cái bát được Thẩm Ninh gọi là đậu phụ thần tiên đến gian chính cho mọi người nếm thử, còn ở một bên cảm khái: “Tối hôm qua chúng ta mang hai miếng đường mạch nha nhỏ qua, có hơn nửa miếng được Tang thị hoà thành nước đường trộn vào đậu phụ thần tiên này mang qua cho chúng ta.”

Mới có chút đồ ăn, cứ thế mang qua bên này, có chút đường như vậy cũng nỡ cho vào trong.

Trong lòng lão thái thái như được xoa dịu, rất có lương tâm, không uổng công hôm qua bà ấy mềm lòng cho thêm một nắm gạo.

Trần Hữu Điền và Tần Phương Nương cũng nếm thử một miếng, đều biết là đồ ngon, cũng không ăn nhiều, toàn để lại cho hai lão nhân và hai tiểu hài tử. Tần Phương Nương nhìn nữ nhi ăn đến thơm ngon, chút cảm xúc đau lòng khi buổi sáng nghe thấy mẹ chồng vào núi mang hai nắm thóc cho đại phòng cũng tiêu tan, miệng khen ngợi: “Tay nghề của Tang thị khéo thật đấy, cũng không biết làm từ thứ gì trên núi, dùng cách nào làm ra thứ xinh đẹp như vậy.”

Trần bà tử liếc nhìn nàng ấy: “Chuyện tay nghề, không phải thứ chúng ta nên hỏi con đừng hỏi, nếu không dễ khiến người thấy không thoải mái.”

Nhi tức phụ Trần gia sững sờ, vội vàng giải thích: “Nương, con không có ý đó.”

Trần bà tử mỉm cười: “Ta biết, chỉ nhắc thêm một câu mà thôi, sau này hài tử kia hẳn là dựa vào tay nghề này mà kiếm cơm ăn, có thể mang đồ ăn đến nhà chúng ta, đó là tin chúng ta, con ra ngoài cũng đừng nhiều lời.”

Lại nhìn tôn nhi tôn nữ: “Các cháu cũng vậy, đừng nói Thẩm đại tẩu làm món này ra bên ngoài, đã biết chưa?”

Tần Phương Nương và hai hài tử liên tục gật đầu.

-

Bên kia, Thẩm An và Thẩm Ninh lẳng lặng đi theo Tang La về nhà, đi được một lúc, Thẩm Ninh không nhịn được hỏi.

“Đại tẩu, sau này chúng ta thật sự có thể tự dựa vào mình ăn no sao?”

Hôm nay đại tẩu biến lá cây trong núi thành đồ ăn, còn là đồ ăn nhìn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, nhưng trong lòng Thẩm An vẫn chưa đủ tự tin.

Thẩm An vui mừng vì muội muội đang bảo vệ mình, lại không nhìn nổi muội muội buồn bã lo lắng, không đợi Tang La lên tiếng đã mở miệng trước: “Sợ cái gì, lúc trước chúng ta mỗi ngày ăn rau dại đều có thể sống, bây giờ đại tẩu biết làm đậu phụ thần tiên, khi không có lương thực chúng ta ngày nào cũng ăn đậu phụ thần tiên cũng được, đậu phụ thần tiên ăn ngon như vậy cơ mà!”

Ngon hơn rau dại nấu biết bao nhiêu lần.

“Hơn nữa đại tẩu cũng nói rồi, cái này chúng ta có thể làm bán lấy tiền, có tiền có thể mua lương thực.”

Tang La nghe Thẩm An an ủi Thẩm Ninh, đúng lúc khẳng định: “Tiểu An nói đúng, đậu phụ thần tiên là một đồ ngon, chỉ là ăn nó thay cơm chắc chắn không được, nhưng bán đậu phụ thần tiên có thể mua lương thực là không sai.”

Đại tẩu và nhị ca đều nói như vậy, mặt mày Thẩm Ninh cũng thả lỏng, tiền đồ phía trước dường như đột nhiên trở nên tươi sáng, cũng có hy vọng về tương lai.

Ba người nói nói cười cười đi về nhà, ven đường nhìn thấy có cây hành dại và rau sam, thuận tay ngắt mang về, đợi đến chiều tà khi đi thu sọt cá lại tìm thêm rau sam, gom lại với nhau thành một đĩa thức ăn buổi tối.

Về đến nhà, trên mặt Thẩm Ninh đã hoàn toàn mất đi vẻ chán nản, để đồ dùng trong nhà xuống, giúp Tang La bóc đay.

Nhưng là Thẩm An, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ngọn núi, nhìn xung quanh vài lần, bàn bạc với Tang La: “Đại tẩu, đệ lại đi hái thêm chút lá cây thần tiên nhé? Chúng ta lại làm một chút để ăn.”

Thật ra buổi trưa cậu bé vẫn chưa ăn đã thèm.

Thẩm An và Thẩm Ninh đã sống với thúc thúc thẩm thẩm, Thẩm Liệt lúc đó cũng chỉ mới là thiếu niên mới lớn, mặc dù có thể chăm sóc đệ đệ muội muội một chút, lên núi bắt chim đào trứng, xuống sông mò cua bắt cá lẳng lặng cho đệ đệ muội muội thêm chút đồ ăn, nhưng đồ ăn vặt gì đó, hai tiểu hài tử này thật sự chưa từng ăn qua.

Thứ như đậu phụ thần tiên, đối với hai tiểu hài tử lần đầu ăn mà nói quả thật là thứ đồ cực kỳ mỹ vị, làm sao có thể không thèm, một bát đó chia ba người, sao có thể ăn đủ.

Thẩm Ninh nghe lời nhị ca nói, cũng nhìn Tang La, hiển nhiên cũng có ý đó.

Tang La cười: “Được rồi, ở bên đó mà tìm, đừng đi vào sâu hơn.”

Thẩm An liên tục gật đầu: “Không cần đi vào sâu, cái đó ở gần đây có không ít.”

Thẩm Ninh không thể ngồi yên, Tang La dứt khoát xua tay: “Muội muốn đi thì cứ đi theo đi, chỗ đay này ta tự mình bóc.”

Ánh mắt Thẩm Ninh sáng lên: “Vậy muội đi, thuận tiện tìm một ít rau sam.”

Hai tiểu hài tử vui vẻ chạy đi, vừa đi, Thẩm An còn vừa nhỏ giọng dặn dò muội muội: “Không được bẻ cành, lá cây cũng chọn loại dễ vặt như tẩu tử nói, vặt rải rác, không thể vặt mỗi một chỗ, nếu không mấy hôm nay thì không sao, sau này người trong thôn biết chúng ta bán cái kia ở phiên chợ, sẽ thường dạo quanh chỗ này, nói không chừng còn tìm được manh mối.”

Thẩm Ninh gật đầu một cái thật mạnh: “Muội hiểu! Không thể để lại dấu vết, chúng ta lát nữa chỉ vặt lá cây, lấy y phục đựng.”

Sau khi đại ra rời khỏi nhà, hai huynh muội sống rất khổ, đặc biệt khi người ở thôn lân cận trở về nói đại ca bọn họ tử trận rồi, sau khoảng thời gian áy náy ngắn ngủi của Tam thúc, cuộc sống của hai tiểu hài tử ở Thẩm gia càng trở nên khó khăn hơn, sau lại Tam thẩm dứt khoát tìm một đại tẩu về cho bọn họ, mượn lý do đó phân ba người bọn họ ra ngoài.

Hơn hai năm, đây là lần đầu tiên tiểu huynh muội cảm nhận được thứ như này, thứ thuộc về bọn họ, có thể cho bọn họ cảm giác an toàn, có thể cho bọn họ nhìn thấy hy vọng, tất nhiên phải nắm chặt trong lòng bàn tay.

-

Gần như cả buổi chiều, Tang La bóc cây đay, Thẩm An và Thẩm Ninh hái lá thần tiên rồi trở về tự làm đồ ăn cho mình.

Đậu hũ thần tiên rất dễ làm, khi làm Tang La cũng không tránh hai huynh muội, Thẩm Ninh đặc biệt có thiên phú trong việc này, lá buổi trưa hái về tự mình xử lý theo từng bước buổi sáng Tang La làm.

Lại có Tang La thỉnh thoảng nhắc đến một vài bí quyết quan trọng, toàn bộ quá trình không cần Tang La nhúng tay, đợi hoàn thành bước cuối cùng, Thẩm Ninh vui vẻ không thôi: “Tẩu tử, đây là được rồi?”

Tang La nói đùa: “Được rồi, chờ đông lại là thành, A Ninh nhà chúng ta cũng là một tiểu cô nương có tay nghề.”

Thẩm Ninh thẹn thùng mỉm cười: “Là đại tẩu đồng ý dạy muội.”

Những nồi vại mà hai tiểu hài tử dùng, nên rửa thì rửa, nên tráng thì tráng, Tang La nhìn sắc trời, nói: “Đi thôi, chúng ta đi thu sọt cá, buổi tối có thể thêm đồ ăn hay không còn phải xem ông trời có ban thưởng hay không, xem hai sọt này có góp được chút sức lực nào không.”

Một câu nói trực tiếp làm cho hai tiểu huynh muội kích động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play