“Nếu ngươi có lòng, vậy ta cũng không khách khí với ngươi, các ngươi vào trong nhà ngồi, ta đi lấy bát đựng.”
Tiểu cô nương của Trần gia thấy nãi nãi nhà mình nhận đồ vật, mừng rỡ không thôi, bởi vì có Tang La, mới đè xuống, ríu ra ríu rít chơi cùng Thẩm An Thẩm Ninh, nhìn bộ dáng còn rất hân hoan nhảy nhót.
Tần Phương Nương dời ghế đẩu đến cửa gian chính, gọi Tang La đến ngồi.
Tang La nói một câu cảm ơn Điền thẩm, mỉm cười đi qua ngồi xuống, lại lên tiếng chào hỏi Trần Hữu Điền, gọi một tiếng Hữu Điền thúc, lúc này mới quay đầu hỏi Trần lão hán: “A gia, con hỏi một chút, đồ lấy đay nhà ngài bây giờ có dùng đến không? Nếu như nhất thời chưa dùng tới, hai ngày nữa ta muốn mượn dùng một chút.”
Tháng tám mỗi nhà bận dệt vải, đồ bóc đay lại rất ít dùng đến.
Mặt Trần lão hán nhám đen, nhưng rất dễ nói chuyện: “Chưa, gần đây không dùng đến, ngươi muốn cũng không cần đợi hai ngày, bây giờ ta đi lấy cho ngươi, lát nữa ngươi mang về mà dùng.”
Nói rồi liền tìm đồ cho Tang La.
Trần bà tử đổ đồ vào bát của mình, rửa bát cho Tang La, bà ấy ở trong phòng bếp nghe được lời của Tang La, lúc này cầm bát không ra hỏi Tang La: “Muốn chuẩn bị đồ thu đông sao?”
Trong lúc nói còn nhìn Thẩm An và Thẩm Ninh một cái, bộ y phục kia chắp vá rách rưới, quan trọng nhất chính là ngắn đến không nỡ nhìn, cổ tay cổ chân lộ ra một đoạn dài, bây giờ trời nóng còn được, qua một hồi trời bắt đầu lạnh, bọn họ sống trong núi vốn dĩ càng lạnh hơn bên ngoài một chút, y phục của hai tiểu hài tử không chống đỡ qua mùa thu.
Tang La lắc đầu: “Chuyện đó để tính sau, không có khung cửi cũng không dệt ra vải được, cháu muốn cắt ít đay dại, suy nghĩ tước ít sợi đay trước tiên mang ra chợ đổi chút đồ dùng trong nhà về, cháu cũng không giấu bà, thứ vừa mang qua cho bà, cháu chuẩn bị một thêm ít mang đi chợ bán, nhưng hôm nay ngài cũng nhìn thấy, trong cái nhà kia của cháu chẳng có mấy đồ dùng gì, cho dù muốn làm, đến một đồ để đựng cũng không có.”
Sắc mặt của Trần bà tử theo lời nói của Tang La, bằng mắt thường có thể thấy dần ấm áp hơn, nghe đến vài câu phía sau, nghĩ đến dáng vẻ khi hừng đông hôm nay đi qua nhìn thấy, trong lòng cũng rõ ràng, mở miệng khen ngợi: “Có kế hoạch là tốt, sống phải như thế này, đồ trong nhà thêm từng chút một, cuộc sống sẽ dần tốt lên.”
Lại nói: “Nếu ngươi làm đồ ăn mang bán, ngày kia có chợ, cũng không cần phải đợi tước đay mang đi đổi cái gì, muối dùng chậu với vại, chuyển từ trong nhà đi, nhiều thì không có, một hai cái thì có thể cho ngươi mượn dùng mấy ngày.”
Đợi tước gai đổi tiền nhanh nhất cũng phải đợi họp chợ lần sau mới có thể tước ra chút sợ đay đổi đồ vật, cầm về làm đồ lại phải đợi lần họp chợ sau sau nữa, chỗ bọn họ năm ngày mới họp chợ một lần, nào chịu được sự chậm trễ như vậy.
Tang La mang đồ qua một mặt là thật sự cảm kích phu thê già Trần gia, mặt còn lại, trong lòng thật sự cũng có chút tính toán muốn mượn đồ vật, nghe Trần bà tử nói như vậy, mỉm cười tiếp lời: “Vậy thì quá tốt, cháu cảm ơn a nãi trước.”
Cười rất ngọt, làm cho Trần bà tử lại nhìn nàng thêm mấy lần.
Đều là cảm ơn, so sánh với dáng người gầy gò như da bọc xương lúc vừa mới phân gia, dáng vẻ gầy còm cho dù nói thế nào cũng không tính quá đẹp, nhưng so với lúc trước, bây giờ miệng ngọt thích cười, cư xử nói chuyện cũng thêm vài phần lanh lợi, khiến người vô thức bổ qua khuôn mặt gầy hóp kia, dù sao thời đại này đi đâu cũng thấy người gầy thành dáng vẻ này, không có gì lạ, cũng nhìn quen.
Đặc biệt nụ cười chiều lòng người kia, vô cùng khác biệt so với trước đây.
Trầm bà tử lẩm bẩm trong lòng, mấy tháng không gặp, là đi qua trước mặt diêm vương một chuyến, thay da đổi thịt? Chẳng qua suy nghĩ lại, chính mình tổng cộng cũng chẳng qua lại với Tang thị được mấy lần, có lẽ nguyên bản chính là tính tình như vậy, chỉ là lúc trước gặp phải biến hoá quá lớn nên mới trầm mặc hơn chút?
Tang La khi đến cầm theo một cái bát, khi về cầm một thùng gỗ để đựng nước dùng, nàng cầm bát và đồ lấy đay mà Trần lão hán cho mượn để trong thùng, mà Thẩm An và Thẩm Ninh mỗi người trong tay ôm một chậu gốm lớn.
Trần bà tử thấy Tang La phấn chấn lên, bà ấy thật lòng hy vọng nàng có thể mang theo hai hài tử Thẩm An và Thẩm Ninh sống tốt, cho nên cũng rất sẵn lòng giúp đỡ, di chuyển đồ trong nhà một hồi, có thừa có thiếu, cũng cố gắng tìm đủ cho nàng để kịp làm đồ mà bán trong phiên họp chợ.
Lần này Tang La đến Trần gia một chuyến, đồ cần dùng để làm đồ bán trong phiên chợ tiếp theo cũng mượn đủ rồi, tâm tình không thể tốt hơn được!
Dẫn hai tiểu hài tử ra khỏi Trần gia mới được mấy bước, Thẩm Kim trong viện Thẩm gia cách vách thò đầu ra: “Thẩm An, các ngươi đến Trần gia làm gì? Trong tay ôm cái gì?”
Thẩm An liếc nhìn đường đệ một cái: “Mượn chút đồ vật.”
Bước chân cũng không thèm chậm lại.
Thẩm Kim thấy cậu bé như vậy, lòng hiếu kỳ càng lớn, chạy lộc cộc từ trong viện ra, đi tới trước mặt ba người, đến gần bên người hai huynh muội nhìn xem, thấy thứ họ ôm là chậu gốm rỗng, trong lòng không vui, nghĩ đến thứ vừa rồi nhìn thấy ở phía xa, chuyển sang hỏi: “Vừa rồi các ngươi mang gì tới Trần gia, ta thấy rồi, đồ vật trong bát kia màu xanh biếc.”
Môi Thẩm An vô thức mím lại, ánh mắt đề phòng, nhưng vẫn duy trì giọng nói bình thường, không lộ ra chút khác thường, bình tĩnh nói: “Một nắm rau dại.”
Mặc dù Thẩm Kim cảm thấy không giống, nhưng lúc đó cách quá xa, cũng không nhìn rõ, vốn tưởng rằng Thẩm An đến ăn miếng cơm còn phải đến nhà bọn họ, quả thật cũng không có thứ gì tốt, bĩu môi, sau đó hỏi: “Sao sáng nay ngươi không tới đòi ăn? Nương ta nói hôm qua nửa đêm gõ cửa nhà chúng ta, không phải đói đến điên rồi chứ?”
Hai từ "đòi ăn" này khiến Tang La cau mày.
Thẩm An lại làm như không có chuyện gì, cậu bé chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Kim, hỏi: “Cho nên tối qua tam thúc tam thẩm nghe thấy sao?”
Cho dù trong lòng đã biết, lúc này nghe Thẩm Kim nói đến, bàn tay cầm chậu gốm của Thẩm An vẫn siết chặt lại, ngón tay có chút trắng bệch.
Nghĩ đến hôm qua nếu như không phải Trần a gia và Trần a nãi mang đường mang lương thực tới, không biết đại tẩu bây giờ sẽ ra sao, ít nhất không phải giống như bây giờ có thể đi có thể cười, có thể dẫn cậu bé và A Ninh đi khắp mọi chỗ tìm đồ ăn.
Thẩm Kim nói lỡ miệng, nhưng lại chẳng quan tâm chút nào: “Nghe thấy chứ sao, nhà ai đến mượn đồ ăn lúc nửa đêm. Cha ta sáng sớm cố ý dặn nương để lại chút đồ ăn cho các ngươi, sao hôm nay các ngươi không qua?”
Thẩm An còn chưa nói gì, Thẩm Ninh bình thường dịu ngoan lại quát lên trước: “Tối hôm qua nếu không có Trần a nãi cho chúng ta mượn đồ ăn, đợi đến hôm nay mạng của đại tẩu ta cũng mất rồi, hơn nữa chúng ta không phải là đòi ăn.”
Tiểu cô nương không muốn cãi nhau với người khác, nghĩ đến đại tẩu nhà mình hôm qua hôn mê mất mấy canh giờ, nửa đêm dậy rót cốc nước đổ đầy bụng, tay run đến nỗi không ôm nổi nồi đất mà ngã xuống, trong lòng dâng lên từng cơn sợ hãi, lại nghe Thẩm Kim nói bọn họ đòi ăn, tức đến tâm gan đều run lên.
Nhưng con bé không phải người lợi hại, mắng người khác cũng mềm như bông, nói một hồi vành mắt mình lại đỏ lên trước, bộ dáng như sắp khóc.
Tang La ở bên cạnh thấy cơ thể con bé run rẩy đôi mắt đỏ hoe, trong lòng nói hài tử này chẳng lẽ mang thể chất hay mau nước mắt?
Vội xoa xoa đầu Thẩm Ninh an ủi, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Thẩm Kim hỏi: “Năm nay Tiểu Kim tám tuổi đúng không?”
Thẩm Kim vẻ mặt không hiểu nổi: “Ta tám tuổi rồi, làm sao?”
Tang La nhếch khoé môi, nhưng nụ cười lại lạnh lùng: “Tám tuổi không phải là tuổi không hiểu chuyên, đòi cơm là nói với ăn mày, Thẩm An là đường huynh của ngươi, câu nói vừa nãy ngươi mang về hỏi cha nương ngươi xem có phù hợp không.”
Nàng không có hứng thú quản giáo hùng hài tử của nhà khác, nói xong cũng không quan tâm đến Thẩm Kim, vỗ vỗ vai Thẩm Ninh: “Được rồi, sau này đại tẩu sẽ nghĩ cách để các ngươi ăn no, các ngươi không cần đến đây mượn lương thực nữa, chúng ta về thôi.”