Thẩm Kim: "Sao lại không thể nói? Nhà ta cũng có lương thực mà."
"Kêu ngươi không nói thì ngươi cứ không nói đi, nếu như ngươi nói ra bên ngoài thì sau này đừng hòng lấy chút đồ ăn nào từ chỗ ta nữa."
"Được rồi, không nói thì không nói, nhà ai cũng có lương thực, cái này có gì để nói chứ, đảm bảo là không nói với ai cả."
Thằng bé lẩm bẩm, nói xong nó lại bảo: "Ta cũng phải về nhà đây, hôm qua cha nương ta đều xị mặt, tóp mỡ đã đồng ý cho ta ăn cũng không cho nhiều, nếu không thì hôm nay ta còn có thể cho mấy ngươi nhiều hơn chút nữa, ta đi đây, về muộn là lại bị mắng."
Nói rồi thằng bé liền đi, rồi lại lắp bắp kêu: "Ta có đồ gì ăn đều nhớ đến các ngươi, các ngươi có gì ăn cũng phần lại cho ta đấy."
Tang La nghe thấy thế thì nhướng mày rồi lại thở dài, bọn trẻ con thật không biết lo lắng mà, có đồ ăn là lại vui sướng.
-

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play