“Ông ơi, ông mở mắt ra mà xem kìa.” Trần Kim Hoa một lần hát ba lần khóc giống như hát tuồng. Bên cạnh là thôn dân đang giả vở hoặc thật lòng an ủi bà ta.
Chương Nhị Hà nghe mẹ già khóc mà lòng đau như cắt.
Sau khi bị người gọi về từ ruộng đồng, Chương Tứ Hải chất vấn anh trai anh ta, sao chị dâu hai có thể ức hiếp mẹ già như vậy.
Chương Nhị Hà xấu hổ ôm đầu không hé răng.
Vợ của Chương Tứ Hải là Tiết Phương Thảo, ngoài miệng an ủi mẹ chồng trong lòng lại mừng thầm, Khương Tuệ không phục chuyện Trần Kim Hoa bất công và chồng ngu muội, đương nhiên cô ta cũng không phục, nào có ai vui khi mình làm cực khổ để nuôi cô em chồng, con cái mình lại ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Mà người quản lí gia đình là mẹ chồng, mẹ chồng nói gì chồng nghe nấy, cô ta có thể làm sao bây giờ? Không đồng ý, những năm đầu của Khương Tuệ là kết cục tốt nhất, mấy năm nay Khương Tuệ đã học cách cư xử, cũng không biết sao Khương Tuệ lại thế này, vậy mà lại phát điên, còn lôi Chương Nhị Hà đánh một trận.
Tiết Phương Thảo thấp tha thấp thỏm, không lẽ muốn ly hôn thật ư? Ly hôn thật, vậy cô ta phải làm hết việc nhà, còn trợ cấp của nhà họ Khương, điều kiện nhà họ Khương tốt lại thương con gái, tuy rằng phần lớn đều vào miệng Chương Tư Điềm nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng chấm mút được chút. Nếu không có trợ cấp của nhà họ Khương, Trần Kim Hoa không muốn bạc đãi con gái thì phải đào vét bọn họ nhiều hơn nữa để bồi bổ con gái bà ta.
Nghĩ tới đây, Tiết Phương Thảo rùng mình một cái, không thể ly hôn! Cho dù nhất định phải ly hôn, cũng không để Khương Tuệ mang con cái đi, có con cái ở đây, nhà họ Khương phải tiếp tục trợ cấp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play