Tiêu Dương Lâm hơi ngẩn ra, không ngờ Khương Nguyệt Dao sẽ nói năng lỗ mãng như vậy, tính cách của nàng thật đúng là hết thuốc chữa, tới nước này rồi mà vẫn không biết kiềm chế bản thân. Không có Khương lão phu nhân ở bên, nàng còn tưởng rằng mình có thể muốn làm gì thì làm sao?
Tiêu Dương Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ, tỏ vẻ rộng lượng không muốn so đo với Khương Quy.
Gã không so đo, nhưng Khương Chính Nghiệp lại so đo, ông ta đen mặt quát lớn: “Nguyệt Dao, không được làm càn, mau xin lỗi đi.” Sau đó quay sang Tiêu Dương Lâm, áy náy nói: “Gia mẫu qua đời khiến đứa nhỏ này thương tâm quá độ, đầu óc có hơi hồ đồ, ngươi đừng chấp nhặt với nó.” Ông ta giải thích với Tiêu Dương Lâm, cũng là giải thích với khách khứa.
“Vãn bối hiểu.” Tiêu Dương Lâm tỏ vẻ đồng cảm, ôn tồn nói với Khương Quy: “Đại tiểu thư bảo trọng thân thể, lão phu nhân yêu thương ngươi nhất, bà ấy ở trên trời có linh, nếu thấy ngươi như thế này, e rằng sẽ khó lòng an nghỉ dưới suối vàng.”
“Tổ mẫu thấy ngươi mới khó lòng an nghỉ.” Khương Quy đứng lên nhìn thẳng Tiêu Dương Lâm, ánh mắt sắc bén như đao.
Đồng tử Tiêu Dương Lâm co rút.
“Nguyệt Dao!” Khương Chính Nghiệp giận tím mặt: “Ngươi nói cái quái gì vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play