Hạ Đại Bằng mãi đến hơn bốn giờ chiều ngày hôm sau mới gấp gáp chạy về, là một người đàn ông gầy gò, tuổi chừng ba mươi nhưng trông như đã ngoài bốn mươi. Cuộc sống nghèo khó trên núi và sự xuề xòa khiến người dân trong làng này thường già trước tuổi.
Hốc mắt Hà Đại Bằng đỏ hoe, rõ ràng đã khóc, nhưng sau một ngày đường, nỗi buồn cũng vơi bớt nhiều. Cha hắn ta năm mươi mấy gần sáu mươi tuổi, ở thôn Nhã Phụ thì chết ở tuổi này không phải là sớm. Về việc chết thảm, người đã chết rồi, khóc cũng chẳng ích gì.
Hà Đại Bằng rất bình tĩnh lo liệu đám tang, như thể cái chết của cha hắn ta chỉ là một chuyện bình thường.
Ngay cả mẹ Hà, sau hai ngày, sự đau buồn cũng không còn bao nhiêu, bà ta ngồi bên cạnh quan tài, tay quệt nước mắt không tồn tại, vừa khóc vừa hát, thực sự là đang hát, giọng cao vút đầy nhịp điệu. Đây là phong tục khóc tang đặc trưng của địa phương, những người phụ nữ thân thiết với người chết đều phải biểu diễn một lần.
Lẽ ra Khương Quy cũng phải biểu diễn, nhưng cô không biết cách, mà nếu biết cũng không diễn. Mẹ Hà chửi mắng cô vô dụng vài câu, sau đó sợ cô hát không hay, sẽ mang lại xui xẻo, nên đuổi cô đi rửa rau.
Mẹ Hà kết thúc màn khóc hát, giọng liền thay đổi, mặt lập tức trở lại bình thường.
Bên cạnh, vợ của thằng hai Hà tiếp lời, bắt đầu vừa khóc vừa hát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT