“Cô ta đang nói dối! Tất cả những gì cô ta nói đều là giả dối, chúng tôi không phải là người hầu, tôi là chị của cô ta, đây là mẹ ruột của cô ta!” Vừa được nói, Khương Minh Châu đã bắt đầu sốt ruột giải thích: “Cô ta không có quyền bán chúng tôi, không có giá trị, không có giá trị gì cả!”

Lâm Uyển Nương đau lòng đến nỗi rơi nước mắt, không thể chấp nhận được sự thật rằng mình bị con gái bán đi.

Bà Từ chẳng hề ngạc nhiên, bà ta đã sớm nhận ra ở đây có điều gì đó mờ ám, làm cái nghề này lâu rồi, bà ta đã thấy nhiều chuyện mờ ám, cũng lười chẳng buồn để ý. Cha bán con gái, chồng bán vợ, anh em bán chị em không có gì lạ cả, con bán mẹ thì có hơi hiếm, nhưng dù hiếm đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến bà ta.

“Tôi bỏ tiền thật ra mua, giấy bán thân cũng đã ký rồi, sao lại không có giá trị chứ.” Bà Từ nhướn mày: “Thôi được rồi, nhận mệnh đi, ai bảo các người gặp phải cái đồ bất nhân như vậy.”

Khương Minh Châu hét lên: “Giấy bán thân là các người ép tôi in dấu tay, sao có thể tính được!”

Bà Từ cười như nghe chuyện cười: “Bán đến chỗ tôi, chẳng mấy ai tình nguyện in dấu tay đâu.”

Khương Minh Châu lạnh cả người, một ý tưởng lóe lên trong đầu: “Tôi sẽ trả lại tiền cho các người, nhà tôi có tiền, đừng nói ba mươi đồng đại dương, ba trăm hay ba ngàn cũng có thể cho, chỉ cần các người thả tôi về nhà, bà nội tôi nhất định sẽ trọng thưởng các người. Các người có thể đi điều tra, Khương gia ở thôn Tam Gia, trấn Khang Kiều, nhà tôi thực sự có tiền.”

Đến cả Lâm Uyển Nương đang khóc nức nở cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn bà Từ, trong mắt đầy hy vọng.

“Đưa các người về, người nhà các người chẳng lẽ không kéo tôi ra gây sự không dứt.” Bà Từ cười lạnh, làm nghề này bao nhiêu năm, có trò gì mà chưa từng thấy: “Thôi được rồi, đâu cần nói nhiều thế, đã đến chỗ tôi thì ngoan ngoãn đi, đừng có nghĩ đến chuyện trốn chạy.”

Hai gã đàn ông to lớn nhận được lệnh của bà Từ, tiến lên lôi họ chuẩn bị nhốt lại.

Khương Minh Châu kinh hãi đến cùng cực, Lâm Uyển Nương chắn trước mặt cô ta, khóc lóc cầu xin: “Các người sao có thể làm thế, còn có công lý không, các người… Á!” Một cú đấm mạnh mẽ giáng vào đầu Lâm Uyển Nương, khiến bà đau đến tối tăm mặt mày, buồn nôn.

Bà Từ không kiên nhẫn: “Gây rối cái gì, gây rối cái gì.”

Khương Minh Châu đã mở miệng ra nhưng sợ hãi đến mức vội vàng ngậm lại, mắt mở to vì kinh hoàng.

Bà Từ cười, biết thời biết thế, biết thời biết thế là tốt.

“Nha đầu xinh đẹp này không được động vào, ai dám động vào, bà đây sẽ lột da hắn.” Đây là món hàng tốt, có thể bán được giá cao.

Lâm Uyển Nương và Khương Minh Châu run rẩy bị kéo đi, bị nhốt riêng biệt.

Khương Minh Châu ôm đầu gối co ro trong góc, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, lúc lạnh lúc nóng, nước mắt tuôn trào không ngớt, sự hoảng sợ trong lòng cũng kéo dài vô tận.

Cô ta sẽ bị bán đi đâu, lên thuyền hoa? Vào kỹ viện?

Khương Lai Đệ, Khương Lai Đệ!

Khương Minh Châu nghiến răng tức giận, sao cô ấy có thể? Sao cô ấy dám? Cô ấy điên rồi, cô ấy hoàn toàn điên rồi!

Lâm Uyển Nương không giống Khương Minh Châu biết điều như vậy, bà khóc lóc van xin, mặc dù trong phòng chỉ có bà và hai người phụ nữ khác cũng bị bán.

“Xin các người thả con gái tôi, nó còn nhỏ, chưa lấy chồng. Bao nhiêu tiền tôi sẽ trả lại cho các người, chỉ xin các người thả con gái tôi, nó là con gái nhà lành, các người không thể hủy hoại nó…”

Khóc đến khi cổ họng đã khàn đặc không thể phát ra tiếng, Lâm Uyển Nương như mất đi người thân yêu, tựa vào cửa, tim đau nhói từng hồi.

Là bà, tất cả là lỗi của bà! Bà đã không dạy dỗ được Lai Đệ, hại Minh Châu, bà có lỗi với đại gia, có lỗi với mẹ chồng.

Nghĩ đến mẹ chồng bị liệt và Thiên Tứ đang nằm trong bệnh viện chờ được cứu chữa, Lâm Uyển Nương đau đớn không thể chịu đựng nổi, lại bắt đầu một vòng khóc lóc mới: “Nhà tôi trên có mẹ chồng bị liệt nằm trên giường, dưới có con trai nhỏ bị bỏng nặng…”

Khương Quy thúc ngựa đến gần bến cảng, bán ngựa với giá rẻ, sau đó trong bộ dạng thảm hại, hướng về phía bến cảng, hỏi han và tìm thấy Nhiếp Bắc đang làm việc ở đó.

Thấy Khương Quy, Nhiếp Bắc vô cùng ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?”

Khương Quy mắt đỏ hoe, mặt đầy hoảng sợ: “Sáng nay mẹ tôi về nói đưa tôi đi bệnh viện chăm sóc Thiên Tứ, tôi liền đi theo bà. Kết quả tôi vô tình nghe thấy bà và một bà lớn khác nói chuyện, mới biết bà muốn bán tôi để lấy tiền chữa bệnh cho Thiên Tứ, để bán được nhiều tiền hơn, còn muốn bán tôi đến chỗ đó.”

Nhiếp Bắc sáng nay mới rời thôn, nên biết rõ những chuyện của Khương gia, nghe xong thì vô cùng phẫn nộ, lại thấy không thể tin nổi: “Mẹ cô muốn bán cô!” Khương gia dù thế nào cũng chưa đến nỗi phải bán con gái chứ.

Khương Quy đau lòng rơi nước mắt: “Mẹ tôi trách tôi, nghĩ rằng tôi làm Thiên Tứ bị bỏng, họ đều ghét tôi, hận tôi, muốn bán tôi đi.”

Nhiếp Bắc chẳng biết nói gì, bà Khương và Khương Minh Châu còn đỡ, nhưng Lâm Uyển Nương là mẹ ruột, sao bà lại nhẫn tâm như vậy, thật không thể tin nổi.

“Cô nhân lúc họ không chú ý mà chạy ra à?”

Khương Quy vừa khóc vừa gật đầu, sau đó bất an nhìn Nhiếp Bắc: “Anh Tiểu Bắc, tôi có thể nhờ anh một việc không?”

Nhiếp Bắc nói: “Cô nói đi, nếu giúp được tôi sẽ giúp.”

“Có chuyến tàu nào đi Thượng Hải không? Tôi có một chú họ vài năm trước chuyển đến Thượng Hải, họ đều đối xử rất tốt với tôi, thường hay chăm sóc tôi, tôi muốn nhờ họ giúp. Tôi không dám về nhà, về nhà chắc chắn sẽ bị họ bán đi, tôi không muốn bị bán, không muốn bị bán đến chỗ đó.” Khương Quy ôm mặt khóc nức nở, vai run lên bần bật.

Thời buổi này nội chiến, ngoại chiến không ngớt, an ninh rất kém, cô gái nhỏ một mình ngồi thuyền rất dễ bị lừa, vì vậy phải mặt dày đến nhờ Nhiếp Bắc.

Nhiếp Bắc cũng nghĩ rằng cô ấy về nhà chỉ là tự tìm cái chết, lại nghĩ đến những ngày tháng mà cô ấy trải qua, thà đi nhờ họ hàng thử xem, chắc chắn không tồi tệ hơn được.

“Đúng lúc, hôm nay có một tàu hàng đi Thượng Hải, tôi cũng đi cùng, tôi sẽ nói với quản lý, thêm cho cô một chỗ.” Anh ta làm nghề chạy tàu, ở đây đã ba năm, chuyện này không khó lắm.

Khương Quy mỉm cười, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt. Cô cũng không thể mãi lợi dụng người tốt, lấy ra hai đồng đại dương đưa cho Nhiếp Bắc, giọng yếu ớt: “Anh Tiểu Bắc, anh cầm tiền này đi lo liệu, tôi biết không dễ dàng gì, tôi gây phiền phức cho anh, sau này nhất định sẽ báo đáp anh.”

Nhiếp Bắc không muốn nhận, sợ rằng hai đồng đại dương này là toàn bộ tài sản của cô ấy, nhưng biết rằng nếu không nhận, cô ấy sẽ không yên tâm, nên không từ chối, nghĩ rằng đến Thượng Hải sẽ trả lại.

“Cô ở đây đợi tôi.”

Chốc lát sau, Nhiếp Bắc quay lại, bảo Khương Quy mọi chuyện đã xong. Khương Quy biểu diễn ngay tại chỗ một cảnh vui mừng khôn xiết, cảm động đến rơi nước mắt.

Người ta không bị dồn đến đường cùng, sẽ không biết mình có tài năng diễn xuất đến như vậy. Cô chắc chắn là một nữ diễn viên bị tổ nghề bỏ quên. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Ngồi trong khoang tàu của nhân viên, nhìn dòng sông cuồn cuộn, tâm trạng của Khương Quy rất tốt.

Nhớ lại những chiến tích phong phú trong hai ngày qua, Khương Quy hài lòng gật đầu, sau khi đến thế giới này, cơn giận trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

Giữa chừng, Khương Quy lấy lý do bị chấy, tự tay cầm kéo cắt cho mình một cái đầu húi cua. Kỹ năng này dù là Khương Quy, hay Khương Lai Đệ đều không thành thạo, nên cái đầu bị cắt như chó gặm, xấu vô cùng. Đây chính là điều Khương Quy muốn, một cô gái nhỏ cô đơn bên ngoài chẳng khác gì một miếng thịt tươi. ( truyện trên app T Y T )

Từ nay không còn thiếu nữ Lai Đệ nữa mà chỉ còn thiếu niên Khương Quy.

Bảy ngày sau, tàu hàng cập cảng Thượng Hải, không hổ là đô thị lớn nhất, bến cảng người qua lại đông đúc vô cùng phồn hoa.

Nhiếp Bắc đặc biệt xin phép quản lý, đứa Khương Quy đi tìm chú họ của cô.

Cái gọi là chú họ, tất nhiên là do Khương Quy bịa ra để lừa Nhiếp Bắc, nếu không Nhiếp Bắc làm sao có thể đồng ý dẫn cô đến Thượng Hải, nơi không có người thân quen. Nhưng đối với Khương Quy, dù không có người thân quen, nhưng cô lại rất thân thuộc với thành phố này, đây mới thực sự là quê hương của cô, nơi cô đã sống hơn hai mươi năm. Dù biết rằng quê hương này không phải là quê hương của mình, nhưng cô vẫn không chút do dự chọn bắt đầu lại cuộc sống ở thành phố này.

“Cảm ơn anh.” Khương Quy trịnh trọng cảm ơn Nhiếp Bắc.

Nhiếp Bắc cười: “Trên đường đi cô đã nói cảm ơn tôi biết bao nhiêu lần rồi.”

Khương Quy cũng cười, ngại ngùng nói: “Anh Tiểu Bắc, tôi đi vệ sinh chút.”

Nhiếp Bắc: “Vậy tôi đợi cô ở đây.”

Khương Quy nhìn anh ta, nhẹ nhàng cười rồi quay người rời đi.

Nhiếp Bắc đứng nhìn đông nhìn tây giết thời gian, đợi một hồi lâu mà không thấy Khương Quy trở lại, không khỏi lo lắng, bước đến gần nhà vệ sinh công cộng.

Anh ta không tiện vào trong, đang định tìm một phụ nữ vào giúp mình xem thử, thì nghe bà cụ thu phí ở cửa nói lớn: “Chàng trai, bạn cậu đi rồi, bảo tôi nói với cậu, không cần tìm cô ấy. Này, còn để lại một bức thư cho cậu.”

Nhiếp Bắc ngẩn người, không dám tin hỏi lại: “Đi rồi! Đi đâu?”

“Làm sao tôi biết được!” Bà cụ bận thu tiền.

Nhiếp Bắc như mất hồn: “Sao cô ấy lại đi chứ!”

Bà cụ thuận miệng nói: “Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai! Chẳng phải xem thư sẽ biết sao.”

Nhiếp Bắc vội nhận lấy thư, ngay lập tức mở ra.

“Anh Tiểu Bắc, tôi đi rồi, không cần tìm tôi, tôi sẽ sống rất tốt. Trong bọc đồ có chút tấm lòng của tôi, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Xin nhờ anh gửi năm mươi đồng đại dương dưới tên của anh cho mẹ của Nhị Hổ, đừng nhắc đến tôi, cảm ơn! Bảo trọng!”

Nhiếp Bắc ngây người, đầu óc như không đủ dùng, ngẩn ngơ mất cả phút mới hỏi thêm: “Cô ấy đi hướng nào?”

Bà cụ: “Ở đây người đi đầy, tìm không ra đâu.” Nhưng vẫn chỉ cho anh ta một hướng.

Nhiếp Bắc vội vã chạy theo hướng đó tìm, nhưng biển người mênh mông, tất nhiên không tìm thấy, chỉ còn cách lo lắng và bất lực bỏ cuộc. Đến lúc này, anh ta mới nhận ra rằng chẳng hề có chú họ nào ở Thượng Hải, nhưng nếu không có chú họ, cô gái nhỏ làm sao mà sống được ở Thượng Hải, cô nói mình có thể, nhưng Nhiếp Bắc lại không dễ dàng tin tưởng, kiếm sống đâu có dễ dàng như vậy.

Lúc này, Nhiếp Bắc chợt nhớ đến bọc đồ mà cô nhắc đến trong thư, cô có hai bọc đồ, một bọc cô mang theo, một bọc anh ta giúp mang, hóa ra là có ý định từ trước. Nhiếp Bắc với tâm trạng phức tạp thở dài, mở bọc đồ ra, vừa liếc mắt nhìn, liền nhanh chóng gấp lại, nhìn quanh không thấy có gì bất thường, mới cố gắng giữ vẻ bình tĩnh quay trở lại.

Đến chỗ an toàn, Nhiếp Bắc mở bọc đồ, ngay lập tức hít một hơi lạnh, suýt chút nữa làm mù mắt. Hai thỏi vàng lớn, năm thỏi vàng nhỏ, một hộp đầy đồng bạc, những thứ này ít nhất cũng đáng giá một ngàn đồng đại dương.

Nhiếp Bắc sững sờ như gỗ, cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền thế này? Đợi đã, Khương gia bị Uông Thu Nguyệt trộm một số tiền lớn, có phải thật sự là Uông Thu Nguyệt trộm không?

Nhiếp Bắc đăm chiêu nhìn những thỏi vàng lấp lánh, sự thật hiện ra rõ ràng - Lai Đệ trộm. Nhưng anh ta lại khó mà tin nổi, làm sao có thể, Lai Đệ? Khương Lai Đệ yếu đuối và tôi nghiệp đó!

Nhiếp Bắc cảm thấy có lẽ mình chưa thực sự nhìn thấu cô gái nhỏ đó. Dám trộm tiền, lại không bị nghi ngờ, dám một mình ở lại Thượng Hải kiếm sống, thật sự yếu đuối và tội nghiệp sao?

Anh ta không khỏi nhớ đến ngày đó Lai Đệ nói với anh ta rằng, Nhiếp lão tam bảo rằng Khương Thiên Tứ là con trai của gã. Nhiếp lão tam thật sự đã nói như vậy sao? Ngày đó khi xét xử công khai, Nhiếp lão tam và Uông Thu Nguyệt trông không giống đang diễn kịch, lúc đó anh ta cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, chỉ là không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại, anh ta rất nghi ngờ mình đã bị lừa.

Nhiếp Bắc cười khổ, cảm thấy mình đã học được một bài học đắt giá: không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.

Nói về Khương Quy, sau khi rời đi, cô tìm chỗ thay bộ quần áo chỉnh tề của Khương Thiên Tứ, vết bầm trên mặt cũng đã gần hết. Dọn dẹp sạch sẽ, trông cô giống như một cậu thiếu niên xuất thân từ một gia đình bình thường.

Khương Quy dựng lên hình ảnh một đứa con chính thất bị mẹ kế độc ác đuổi ra khỏi nhà, thành công thuê được một căn phòng trong một khu dân cư cũ kỹ nhưng quen thuộc.

Chủ nhà là một bà lão địa phương, nhà bà ấy mở một cửa hàng bán nước tương kiêm tạp hóa. Trong sân nhà bà ấy có ba hộ gia đình, ngoài bà ấy còn có một cặp vợ chồng giáo viên trung học và một phóng viên báo chí. Họ đều là những người trông rất đàng hoàng và lịch sự, khiến Khương Quy rất hài lòng. Dù tiền thuê nhà có hơi đắt một chút, nhưng cô không quan tâm, cô không thiếu tiền, chỉ thiếu một môi trường sống an toàn và thoải mái.

Bà chủ nhà, bà Kim, rất thương cảm cho đứa trẻ đáng thương bị mẹ kế độc ác đuổi ra khỏi nhà: “Sau này cậu có dự định gì?”

“Cháu muốn tìm một công việc, cháu đã mười sáu tuổi, có thể tự nuôi sống bản thân.” Khương Quy nói dối về tuổi của mình, thêm hai tuổi. Với dáng vẻ gầy gò hiện tại, điều này cũng không có gì là không phù hợp, Khương Quy đổ lỗi cho việc bị mẹ kế độc ác hành hạ. Với những gì Khương Lai Đệ đã trải qua, điều này cũng không sai, mẹ ruột của cô ấy còn độc ác hơn cả mẹ kế bình thường.

Bà Kim lo lắng, nói thật lòng: “Cậu như thế này e rằng khó mà tìm được việc.”

Khương Quy đáp: “Cháu vẫn phải thử. Cháu đã tốt nghiệp trung học, có thể làm một số công việc văn phòng đơn giản, cháu còn biết kế toán, và đã học qua một ít y học cổ truyền. Chỉ cần chịu khó, cháu nghĩ mình có thể tự nuôi sống bản thân.”

Bà Kim ngạc nhiên: “Cậu đã học trung học.” Trong thời buổi này, học sinh trung học rất đáng kính, nhiều người không biết chữ. Bà Kim nhìn cô bằng ánh mắt khác, đừng nhìn cậu nhỏ bé, cậu là một người có học vấn.

Khương Quy mỉm cười bẽn lẽn.

“Cậu còn học qua y học cổ truyền?” Bà Kim phản ứng lại.

Khương Quy đáp: “Ông ngoại cháu khi còn sống là thầy thuốc, cha cháu chính là đệ tử của ông...” Khương Quy hạ giọng, để lại thời gian cho bà Kim tưởng tượng.

Bà Kim tự hoàn thiện câu chuyện: Có lẽ cha mẹ cô đã kết hôn như vậy, không chừng ông ngoại còn truyền hết tay nghề cho con rể. Không ngờ sau khi con gái qua đời, con rể lại lập tức tái hôn và đuổi cháu ngoại ra khỏi nhà. Bà Kim thở dài, thế giới này thật là suy đồi, lòng người thật là bạc bẽo.

Khương Quy tiếp tục: “Lúc nhỏ cháu sống với ông ngoại, được nghe và thấy rất nhiều kiến thức về dược liệu.”

Lời này thực sự đúng. Gia đình cô, từ tổ tiên đến cha mẹ đều làm nghề y, ông nội và ông ngoại đều là thầy thuốc đông y, cha cô là bác sĩ phẫu thuật tim mạch, mẹ là bác sĩ phụ khoa đông y. Các chú, cô bác trong gia đình hoặc làm nghề y, hoặc làm công việc liên quan đến y học, thế hệ thứ ba cũng không ra khỏi cái vòng này và cô là sinh viên y khoa.

Bà Kim để tâm. Bà ấy là người Thượng Hải lâu năm có nhiều mối quan hệ. Vài ngày sau, bà ấy đến tìm Khương Quy nói rằng có một hiệu thuốc đang tuyển học việc, năm đầu chỉ bao ăn không có lương, năm thứ hai sẽ tùy năng lực mà trả lương, hỏi cô có muốn đi ứng tuyển không.

Có thể tiếp tục học y, Khương Quy cầu còn không được, cô cảm thấy mình đã gặp được quý nhân. Nói thật, ngoài Khương gia, suốt chặng đường này cô đều gặp được người tốt.

Việc ứng tuyển rất thuận lợi, so với những người khác, Khương Quy biết đọc viết và hiểu biết về dược liệu, đặc biệt là kỹ năng bào chế thuốc rất thành thạo.

Chủ cửa hàng cũng là người tốt, không coi Khương Quy như một học viên mới không biết gì cần dạy bảo, mà trả cho cô năm đồng đại dương tiền lương, điều này thực sự là một bất ngờ.

Sau đó, Khương Quy mua bốn hộp bánh ngọt để cảm ơn bà Kim và bắt đầu cuộc sống mới.

Trong khi cuộc sống ở Thượng Hải của Khương Quy diễn ra suôn sẻ và vào guồng, thì số phận của Khương gia bắt đầu trượt dài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play