Trần Kim Hoa ngồi tựa lưng vào ghế, cả người lạnh toát, khuôn mặt nhợt nhạt giải thích: “Nó không thiếu tiền, người nhà đều có lương. Nó giàu như vậy, sao có thể keo kiệt đến thế chứ.”
Chương Ngũ Dương không nói nên lời, mức lương của Đỗ Ái Hoa có thể chấp nhận được, người nhà họ Đỗ đều có lương, nhưng không đến mức họ không thiếu tiền. Sau cuộc cãi vã, gã mới phát hiện trong hai năm qua là Đỗ Ái Hoa và cha mẹ Đỗ đã nuôi con trai mình, phần lớn số tiền gã gửi về đều chi cho người nhà, hầu như không chi cho Đỗ Ái Hoa và con trai. Trước đây gã đã cố ý hay vô ý bỏ qua những điều này, gã là một người đàn ông trưởng thành nhưng lại không nuôi nổi gia đình của mình, chẳng trách Đỗ Ái Hoa lại muốn ly hôn với gã.
“Số tiền ít ỏi đó chẳng là gì với gia đình họ cả.” Trần Kim Hoa hoang mang không hiểu: “Sao có thể chỉ vì số tiền ít ỏi này mà ly hôn? Một người, hai người, rốt cuộc là làm sao vậy, sao lại làm loạn đến mức ly hôn, chúng nó rốt cuộc là muốn thế nào, không sợ người khác chê cười sao?”
Lúc này gã mới là người bị chê cười, Chương Ngũ Dương cay đắng.
Sắc mặt Trần Kim Hoa đột nhiên thay đổi: “Thằng út, con nói thật cho mẹ biết, con đang nghỉ phép hay là bị đuổi rồi?” Giọng bà ta gấp gáp giống như sợi dây thun bị kéo căng.
Chương Nhị Hà đột nhiên trở nên căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Chương Ngũ Dương, bất giác nắm chặt hai tay.
“Là nghỉ phép...” Chương Ngũ Dương dừng một chút: “Nhưng mẹ, nếu con không trả nợ mà vẫn vay tiền khắp nơi, con khó tránh khỏi bị đồng đội cô lập. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì con cũng bị đuổi ra khỏi quân ngũ.” Chương Ngũ Dương thật sự không muốn vay tiền nữa, mỗi khoản nợ sẽ như một ngọn núi khổng lồ, đè nặng lên lưng khiến gã không thể đứng thẳng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT