Mà trong số mọi người, chúng ta thích đi tìm thư sinh để xin danh hiệu nhất.
Thư sinh là người ngày đêm đọc sách thánh hiền, lời họ nói ra có sức mạnh lớn hơn người bình thường.
Thư sinh kia yên lặng nhìn ta rồi đột nhiên cười.
“Ta thấy ngươi giống vị thần bảo vệ của Tống gia ta.”
Bởi vì chữ “Thần” này mà tu vi của ta đã tăng thêm 500 năm.
Mà thư sinh bị cắn trả, không bao lâu sau y lập tức bị bệnh và buông tay nhân gian.
Cái gì gọi là thần bảo vệ?
Là vị thần chuyên bảo vệ nhà cửa bình yên, hương hỏa không dứt, con cháu phồn thịnh.
Ta cứ như vậy làm vị thần bảo vệ của Tống gia suốt ba trăm năm qua.
Trừ phi Tống gia chủ động cắt đứt mối nghiệp duyên này, nếu không thì ta sẽ không bao giờ có được tự do.
Ngay cả vừa rồi, chỉ là nghĩ tới việc không muốn Tống Thanh Thư thi đậu tiến sĩ cũng không được.
Một khi ta làm chuyện bất lợi cho Tống gia, Thiên Đạo có thể khiến cho ta hồn phi phách tán.
Tu vi năm trăm năm, đổi lấy gông cùm xiềng xích cả đời.
Cũng không biết đây là may mắn, hay là bất hạnh của ta…
“Ai nha, Tiên Nhi, sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy?”
Có người phát hiện ta không ổn, muốn tới đỡ ta nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tống mẫu ngăn cản.
“Hôm nay là ngày đại hỷ, ngươi bày ra vẻ mặt xui xẻo này để cho ai xem thế hả?”
5
Ta bưng trà nóng lên nhanh chóng rót nửa ly trà, lúc này cơn đau trong n.g.ự.c mới đỡ hơn.
Thái độ của Tống mẫu đối với ta bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Ta hoảng hốt nhớ lại trước kia, bà luôn từ ái cầm lấy tay ta, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích.
“Tiên Nhi, nếu như không có ngươi thì sẽ không có Tống gia chúng ta.”
“Ta luôn nhìn thấy được ngươi đối xử với vợ chồng chúng ta, đối xử với Thanh Thư tốt đến mức nào.”
“Ngươi yên tâm, nếu sau này Thanh Thư dám phụ ngươi, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Nhưng bây giờ, trong ánh mắt bà nhìn về phía ta chỉ có chán ghét và bất mãn.
Lúc nói chuyện cũng dùng giọng điệu rất mờ ám và kỳ lạ, tràn đầy ác ý với ta.
Cho dù đã làm người được ba trăm năm, nhưng ta vẫn chưa quen với sự thất thường của con người.
“Xin hỏi, đây có phải là quý phủ của Tống cử nhân, Tống Thanh Thư hay không?”
Một giọng nói giòn tan đột ngột xuất hiện.
Mọi người trong phòng đồng loạt nghiêng đầu, họ đều hơi giật mình khi nhìn thấy người tới là ai.
Đây là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, mặc váy lụa màu hồng nhạt, có một đóa hoa hồng lớn cài lên trên đỉnh đầu.
Bà ta thoa một lớp phấn dày lên mặt, son môi trên miệng càng đỏ như m.á.u tươi.