Mặc dù đã thoát được bệnh dịch, nhưng không thoát khỏi một căn bệnh khác đáng sợ hơn: nghèo đói.

 

Làng Thanh Sơn này thật sự rất nghèo…

 

“Tống đại nương, khi nào thì chúng ta có thể uống rượu mừng của Tiên Nhi và Thanh Thư thế?”

 

“Ai nha, lần này Tống gia song hỷ lâm môn rồi đó nha!”

 

Nữ nhân trong thôn bận rộn quanh năm, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.

 

Các nàng cũng không có gì để giải trí, cho nên bọn họ đều rất thích nói chuyện phiếm.

 

Nhất là trêu ghẹo người khác, họ có thể nói liên tục suốt mấy canh giờ.

 

Hôn sự của ta và Tống Thanh Thư ư?

 

Ta là vị thần bảo vệ của Tống gia, chứng kiến mỗi đời Tống gia phát triển, đương nhiên ta sẽ không thật sự thành thân với hắn.

 

Để trợ giúp Tống gia mà ta đã phải làm phụ tá, quản gia, ân nhân, chủ nợ của Tống gia suốt mấy trăm năm qua.

 

Đương nhiên ta tuyệt đối không thể chấp nhận làm thê tử của hắn.

 

Ngay từ đầu, ta chỉ là muốn làm nha hoàn của Tống gia.

 

Nhưng Tống mẫu là một người suy nghĩ nhiều, hay lo xa.

 

Bà cảm thấy nhà mình nghèo, sau này chắc chắn không có tiền sính lễ để cưới thê tử cho con trai.

 

Cho nên sau khi nhặt được ta về chưa được bao lâu, bà lập tức tuyên bố với cả làng rằng ta là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà bọn họ.

 

Cũng được, con dâu nuôi từ nhỏ thì con dâu nuôi từ nhỏ đi.

 

Chờ đến lúc sắp thành hôn, ta cứ tùy ý tìm một lý do để hủy bỏ mối hôn sự này là được.

 

3

 

“Mấy người đang nói cái gì vậy!”

 

Tống mẫu cúi đầu, mí mắt rũ xuống và môi mỏng mím chặt.

 

“Thanh Thư nhà chúng ta đang chuyên tâm đọc sách, cái gì mà thành thân với không thành thân, các người đừng có ăn nói lung tung.”

 

“Nếu có con hồ ly tinh nào dám quấy rầy hắn không cho hắn chuyên tâm học tập, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”

 

Lúc Tống mẫu nói mấy câu này là đang nói với Chu đại nương, người vừa rồi đã lên tiếng trêu chọc.

 

Chỉ là ánh mắt của bà đang u ám nhìn chằm chằm vào ta.

 

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn.

 

Chu đại nương đảo mắt, lập tức vươn tay ra vỗ nhẹ lên miệng mình.

 

“Ai nha, ngươi xem cái miệng rách của ta này!”

 

“Tống phu nhân nói đúng, Thanh Thư vừa mới trúng cử, cần phải học tập để chắc chắn được trúng tiến sĩ mới được!”

 

“Đợi đến lúc đó hắn còn thỉnh được cái danh cáo mệnh phu nhân cho ngài, như thế mới thật sự là song hỷ lâm môn!”

 

Một câu cáo mệnh phu nhân quả thực đã nói trúng tim đen của Tống mẫu.

 

Bà chợt trở nên vui vẻ hơn, thân thiết lôi kéo Chu đại nương cười cười nói nói.

 

Những người khác thấy thế, đều vòng qua ta để đi tới bên cạnh Tống mẫu.

 

Bất kể là người nghèo hay là người giàu, thì việc tranh thủ kiếm thêm lợi ích và tránh những việc bất lợi cho mình, gió chiều xoay chiều nấy là điều tự nhiên.



 

Xem ra, Tống mẫu không có ý định nhận mối hôn sự này.

 

Chỉ là không biết bà chuẩn bị cho ta một thân phận gì đây.

 

Nha hoàn? Hay là thiếp?

 

Nếu thật sự là như vậy, vậy cái danh tiến sĩ Tống Thanh Thư, chỉ e chưa chắc có thể được như ý nguyện...

 

“A!”

 

Ta che ngực, trong nháy mắt cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Ta là vị thần bảo vệ Tống gia, đây là cơ duyên, cũng là gông cùm xiềng xích ta.

 

Chỉ mới nghĩ tới thôi mà suýt chút nữa ta đã bị cắn trả rồi.

 

4

 

Ba trăm năm trước, ta vẫn còn là một con chồn có tu vi vừa tròn trăm năm trong núi.

 

Đó là một đêm trăng tròn, ta đội chiếc mũ mà mình đã nhặt được và chặn đường một tên thư sinh có ngoại hình thanh tuấn.

 

Ta giơ tay lên, cố gắng học theo dáng vẻ của một con người, hắng giọng hỏi y.

 

“Ngươi thấy ta có giống con người hay không?”

 

Con người là linh hồn của vạn vật, lời họ nói ra có linh tính.

 

Nếu như động vật muốn tu luyện thành tinh, cần xin danh hiệu từ con người.

 

Nếu như y nói ta giống người, vậy thì ta có thể đột phá trở ngại và tu luyện thành người.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play