Tri huyện đại lão gia trong trấn Thanh Vân cũng chỉ là quan thất phẩm mà thôi.
Tống mẫu nắm c.h.ặ.t t.a.y bà mối, hai mắt tỏa sáng, khuôn mặt ửng đỏ.
“Là thiên kim của Trương viên ngoại thật ư?”
Ánh mắt người trong phòng nhìn về phía bà lại thay đổi.
Lúc trước là cực kỳ hâm mộ, ghen tị.
Hiện tại, trong ghen tị lại có thêm vài phần kính sợ.
Chu đại nương cũng cúi người thấp xuống hơn một chút.
“Ai nha Tống phu nhân, ta vừa mới nói cái gì? Từ nhỏ tiểu tử Thanh Thư này đã không giống với những người khác rồi!”
Thôn dân nhiệt tình chen chúc mà lên, vắt hết óc nói những điều tốt đẹp với Tống mẫu.
Ta bị các nàng chen chúc không có chỗ đứng, chỉ có thể chật vật rời khỏi phòng trong.
Ngoài phòng, Tống Thanh Thư và Tống phụ đang đứng với vẻ mặt kích động.
“Tiên Nhi!”
Tống Thanh Thư tiến lên một bước, giữ c.h.ặ.t t.a.y ta.
“Đại nương ở trong phòng thật sự là người thay Trương viên ngoại đến đây để cầu hôn ư?”
Hô hấp của hắn có chút dồn dập, hai mắt càng sáng tới mức đáng sợ.
Dáng vẻ này còn hưng phấn hơn cả lúc biết mình trúng cử.
Ta đột nhiên cảm thấy có hơi buồn.
7
Từ nhỏ, Tống Thanh Thư đã thích ta.
Hắn sẽ hái hoa dại ven đường khi tan học, tỉ mỉ làm thành bó hoa rồi đặt nó ở đầu giường của ta.
Hắn cũng sẽ lén để lại cho ta một quả trứng gà khi Tống mẫu nấu trứng gà cho hắn bồi bổ cơ thể.
Ta từng cảm thấy phiền não vì chuyện này.
Nghĩ nếu có một ngày tiểu tử này phát hiện ra ta không thể làm thê tử của hắn, hắn sẽ đau lòng tới nhường nào…
Là ta suy nghĩ nhiều.
Từ xưa, lòng người đã dễ thay đổi, chỉ thấy lợi ích chứ không thấy chân tình.
“Tống đại nương, vậy chúng ta không quấy rầy nữa!”
“Gọi Tống đạI nương gì chứ, nên gọi Tống phu nhân mới phải!”
“Đúng đúng đúng, Tống phu nhân, ơ, Tống lão gia, chúng ta đi trước.”
Bà mối và Tống mẫu có chuyện riêng muốn nói với nhau, mấy phụ nhân trong làng lập tức nhào nháo rời đi.
Tống phụ được gọi vài tiếng “Tống lão gia”, sướng rơn hết cả người, hơn một lúc lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Chờ người trong viện đi hết rồi, ông mới bị Tống mẫu nắm tay áo kéo vào trong phòng.
Rầm!
Cửa bị đóng chặt lại.
Ba người Tống gia ở trong phòng, chỉ để lại một mình ta đứng ở ngoài phòng.
Vì không để cho người Tống gia ra ngoài rồi bắt gặp ta, ta đã dứt khoát trở lại phòng giả bộ ngủ.
Cánh cửa mỏng manh này không thể ngăn được một người có tu vi tám trăm năm như ta.
Cho dù người Tống gia và bà mối đã cố ý đè thấp giọng xuống, thì tiếng nói chuyện của họ vẫn cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong tai ta.
Bà mối: “Trương viên ngoại nói, của hồi môn là một căn tứ hợp viện ở trên trấn, hơn trăm người nha hoàn và sai vặt.”