“Đồ đê tiện, ngươi cũng không nhìn xem bản thân có thân phận gì mà còn muốn đeo vòng tay vàng hả?!”

 

“Thích đeo vòng vàng lắc bạc như vậy, chờ làm kỹ nữ rồi, sẽ có rất nhiều ân khách đưa vàng bạc cho ngươi!”

 

27

 

Trần tứ gia vừa xoa tay vừa đi về phía ta, trong mắt Tống mẫu tràn đầy vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa.

 

“Tiểu tiện nhân, mỗI ngày ngươi cứ lắc lắc cái eo đó cho ai xem vậy hả?!”

 

“Ngươi thích quyến rũ đàn ông như vậy thì nên đến kỹ viện kiếm sống đi!”

 

Ta lùi đến chân tường rồi dừng bước.

 

Thấy ta ngẩng đầu, Trần tứ gia càng kích động hơn.

 

“Ghê gớm quá! Con nha đầu này nhìn gần càng thấy nó xinh đẹp hơn nữa!”

 

Diễn đủ rồi, nên bắt đầu làm chuyện chính.

 

Ta đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào Trần tứ gia.

 

Còn chưa nói chuyện, cửa lớn đột nhiên bị người ta phá mở.

 

Thẩm Chính Khanh giơ một con d.a.o phay, chỉ cần hai ba bước đã chạy tới bảo vệ ta ở phía sau.

 

“Tiên Nhi, đừng sợ!”

 

Trước đó ta đã phát hiện có người đi theo ta từ phía xa.

 

Chỉ là không nghĩ tới, người đó lại là Thẩm Chính Khanh.

 

Trần tứ gia là tay chân chuyên làm việc ở trong kỹ viện, cho nên đối phương có tí võ trong người.

 

Thẩm Chính Khanh chưa từng đánh nhau với ai, chỉ là một thư sinh yếu ớt.

 

Chớ nói chi là bên chỗ của Trần tứ gia hiện tại có hai người.



 

Dao phay bị đá bay, Thẩm Chính Khanh cũng lăn xuống dưới chân Trần tứ gia.

 

Y gắt gao nắm chặt lấy chân Trần tứ gia, đôi mắt trong đêm tối sáng đến mức kinh ngạc.

 

“Tiên Nhi, ngươi chạy mau đi!”

 

“Chạy cái gì mà chạy!”

 

Trần tứ gia bị phá hỏng chuyện tốt, tức giận đến mức muốn g.i.ế.c người.

 

“Cái tên xấu xí này ở đâu ra thế, có tin lão tử g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi hay không!”

 

Ta không chạy mà chỉ đứng đó, yên lặng nhìn Thẩm Chính Khanh.

 

28

 

Khăn mặt của y đã bị kéo xuống từ lâu, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ dữ tợn và đáng sợ.

 

Trần tứ gia và thủ hạ của gã liên tục đ.ấ.m lên trên người của Thẩm Chính Khanh.

 

Y đau đến mức co người lại, nhưng ánh mắt toát ra vẻ kiên định trước nay chưa từng có.

 

“Tiên Nhi! Ngươi chạy đi!”

 

Ta không hiểu.

 

Ta thay người Tống gia làm trâu làm ngựa suốt mười năm, Tống mẫu muốn bán ta đi kỹ viện để đổi lấy tiền.

 

Mà lúc trước Thẩm Chính Khanh rơi vào bẫy, ta chỉ là ở bên cây tiện tay kéo một cây dây leo ném cho y.

 

Thế thôi.

 

Chỉ là tiện tay mà thôi, y cũng dùng một giỏ hoa kim ngân để tạ ơn ta rồi.

 

Nhưng bây giờ, y đang làm gì vậy?

 

Vì cứu ta, y muốn liều mạng của mình ư?



 

Trên đời còn có loại người ngu ngốc như này.

 

Tại sao trên đời này lại có kẻ ngốc như vậy!!

 

Trần tứ gia sống c.h.ế.t vẫn không khiến Thẩm Chính Khanh bỏ chân mình ra được, cơn giận dữ nổi lên trong lòng lấn át cả hết mọi thứ.

 

Gã móc chủy thủ ra, ánh mắt tối đen đầy nham hiểm.

 

“Lão tử sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương!

 

Ta đi lên phía trước, thổi nhẹ một hơi về phía bọn họ.

 

Khuôn mặt dữ tợn của Trần tứ gia, ánh mắt kiên nghị của Thẩm Chính Khanh, tất cả đều dừng lại trên không trung.

 

Ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Chính Khanh.

 

“Ngủ đi, ngươi rất buồn ngủ.”

 

Thẩm Chính Khanh giãy dụa vài cái, rất nhanh y đã lập tức nhắm mắt lại.

 

Ta nhét chủy thủ vào trong n.g.ự.c Trần tứ gia, rồi lại kéo Tống mẫu kéo đến trước người gã.

 

“Đây là Hoàng Tiên Nhi, còn không mau dẫn người đi báo cáo kết quả công việc?”

 

29

 

Trong thị trấn xảy ra một chuyện vô cùng kỳ lạ.

 

Trương viên ngoại theo thường lệ đi đến thanh lâu lớn nhất trấn, Bách Hoa lâu để tầm hoa vấn liễu.

 

Tú bà hào hứng nói cho hắn ta biết, buổi tối trong lầu sẽ có một cô nương mới tới, đối phương chỉ mới mười tám tuổi.

 

Cô nương này chẳng những xinh đẹp thướt tha, còn là một hoàng hoa đại khuê nữ.

 

Trương viên ngoại lập tức hăng hái.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play