Sau khi trả cho tú bà năm trăm lượng bạc, hắn ta lập tức kích động đi vào sương phòng tú bà đã chuẩn bị xong sẵn.

 

Sau một hồi mây mưa, Trương viên ngoại mở mắt ra, phát hiện tiểu khuê nữ da trắng thịt trơn biến thành lão thái bà với làn da nhăn nhúm.

 

Nghe nói, Trương viên ngoại đã sợ đến mức bất tỉnh ngay tại chỗ.

 

Trương viên ngoại tức giận đến nỗi phát điên lên, hắn ta phái người đập phá Bách Hoa Lâu.

 

Nhắc tới cũng trùng hợp, một ngày này Tống Thanh Thư vừa vặn đi vào trong trấn gặp mấy người bạn cùng trường của mình.

 

Mấy người bị sự náo nhiệt này thu hút, bèn đứng ở dưới lầu của Bách Hoa lâu để quan sát.

 

Đúng lúc này, Tống mẫu bị người ta xô đẩy ra khỏi Bách Hoa lâu.

 

Bạn cùng trường của Tống Thanh Thư thấy thế thì dụi mắt, hô to một tiếng.

 

“Đây không phải là mẫu thân của Tống cử nhân sao?!”

 

Tống mẫu rốt cuộc cũng đã lớn tuổi, bị người ta đặt ở trên giường lăn qua lăn lại suốt cả đêm, ngày hôm sau bà cứ mơ mơ hồ hồ.

 

Nhìn thấy nhi tử, lúc này bà mặc kệ hết mọi thứ và khóc thành tiếng.

 

“Con ơi! Mau tới cứu ta!”

 

“Vi nương bị kẻ bắt cóc chà đạp rồi!”

 



“Ta không muốn sống nữa!”

 

Kêu đến đây, không biết Tống mẫu lấy sức lực ở đâu ra, nhào tới túm tóc của Trương viên ngoại, hai người lập tức nhào vào đánh nhau.

 

Tống Thanh Thư không chấp nhận được việc nhạc trượng tương lai và mẹ ruột của mình vừa trải qua đêm xuân, hắn trợn trắng hai mắt lên, té xỉu trên mặt đất.

 

Trong hoa lâu lẫn ngoài hoa lâu đều vô cùng hỗn loạn, hầu như có hơn phân nửa số người trong trấn đến đây xem.

 

Cuối cùng, tất cả nha dịch và bộ khoái của nha môn đều được phái đến, lúc bấy giờ mới miễn cưỡng duy trì trật tự trong trấn.

 

30

 

Nghe ta nói sinh động như thật, đùi gà trong miệng Thẩm Tú Uyển “lạch cạch” một tiếng rơi vào trong bát.

 

“Tống, Tống đại nương và Trương viên ngoại ngủ với nhau một đêm, có khi nào sẽ sinh con hay không?”

 

“Họ nói nam tử và nữ tử ở trong nhà ngủ với nhau một đêm thì nữ tử sẽ sinh con.”

 

“A, nguy rồi…”

 

Thẩm Chính Khanh lập tức bịt lỗ tai Thẩm Tú Uyển lại, không vui trừng mắt nhìn ta một cái.

 

“Ngươi đừng có nói bậy ở trước mặt tiểu hài tử.”

 

Ta rụt cổ lại, có chút xấu hổ.

 



Sau khi Tú Uyển bị đuổi đi, Thẩm Chính Khanh ngăn ta lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

 

“Đêm đó, ngươi không đi vào trong trấn cùng với Tống đại nương ư?”

 

Ta mở to mắt, vẻ mặt vô tội nói dối.

 

“Ngày hôm đó ta thấy hơi đau đầu nên đã đi ngủ sớm rồi.”

 

Vết thương của Thẩm Chính Khanh đã được ta chữa khỏi từ lâu, buổi sáng rờI giường, y chỉ có thể nghĩ rằng mình chỉ nằm mơ thấy cảnh như thế mà thôi.

 

Không ngờ rằng, y vẫn có chút hoài nghi…

 

Thẩm Chính Khanh không nói gì, chỉ nhìn ta thật lâu.

 

Ta không để ở trong lòng, chờ y đi làm xong ta lập tức chạy tới Tống gia nghe ngóng tình hình.

 

“Hu hu hu, hu hu hu…”

 

Còn chưa trèo vào tường viện, ta đã nghe thấy tiếng khóc của Tống mẫu.

 

Cổ họng của bà tốt thật, bà đã khóc cả ngày rồi mà vẫn chưa ngừng lại.

 

“Một người sống cả đời trong sạch như ta, tại sao lại gặp phải loại chuyện này!”

 

“Hu hu hu, ta không muốn sống nữa, ta nên c.h.ế.t đi thôi!”

 

Tống mẫu ngồi ở trên giường, vỗ đùi rên rỉ.

 

Tống phụ ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, vẻ mặt đau khổ.

 

Chỉ có Tống Thanh Thư ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt.

 

“Nếu nương không muốn sống nữa, vậy thì đi c.h.ế.t đi.”

 

31

 

Tiếng khóc chợt dừng lại.

 

Tống phụ đột nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

“Bà, bà ấy là mẫu thân của ngươi đấy!”

 

Tống mẫu ngơ ngác ngồi ở trên giường, hoài nghi mình nghe lầm, bà không thể tin nhìn Tống Thanh Thư.

 

Đây chính là đứa con trai bà đã vất vả mang nặng đẻ đau, dốc hết tâm huyết để nuôi lớn.

 

“Con ta, con, vừa rồi con mới nói cái gì?”

 

Tống Thanh Văn vô cùng bình tĩnh nâng chén trà lên, đôi tay không ngừng run rẩy.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play