Nhiều nhất thì vẫn là nịnh bợ ta.
Mặc kệ là loại nào, ta cũng không hề nhìn thấy được sự chân thành, dù chỉ là một chút.
Huynh muội Thẩm gia, rõ ràng hai người họ sống nghèo rớt mùng tơi như thế, lại…
Ta cầm quả dại trở về phòng khách, âm thầm nhắc nhở bản thân.
Không thể mềm lòng.
Biển khô cuối cùng sẽ thấy đáy, người c.h.ế.t không biết được lòng dạ con người.
Suốt ba trăm năm bị giam cầm ở Tống gia, chẳng lẽ thời gian bấy nhiêu đó còn chưa đủ để ta nhìn thấu lòng người ấm lạnh, dễ thay đổi hay sao?
25
Tống mẫu và ta hẹn gặp nhau lúc hoàng hôn.
Ăn cơm xong, ta giả vờ mệt và muốn ngủ.
Trong vẻ mặt lo lắng của huynh muội Thẩm gia, ta trở về phòng rồi khóa cửa lại.
“Ai cũng không được vào, lúc ta ngủ ta ghét nhất là có người tới làm phiền ta!”
Sau khi nói một câu tàn nhẫn xong, ta vội vàng trèo cửa sổ đi tới cửa làng.
Ta tới hơi muộn hơn thời gian đã hẹn, ước chừng khoảng nửa canh giờ.
Nhưng Tống mẫu lại không hề nổi giận, mà bà còn trưng ra vẻ mặt kinh ngạc và vui vẻ.
Bà tiến lên một bước rồi gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của ta, giống như sợ ta chạy trốn.
“Tiên Nhi, đi, đại nương mang ngươi đi mua vòng tay vàng!”
Có nhà ai đi lên chợ trong thị trấn mà chọn đêm khuya để đi hay không?
Tống mẫu đúng thật đã coi ta là kẻ ngốc.
Cửa lớn thành trấn đã khóa lại từ lâu, Tống mẫu đưa ta tới một ngôi làng cách trấn năm dặm.
Ta nhìn cửa làng tối om, không muốn đi vào cho lắm.
“Đại nương, không phải người nói chúng ta đi lên thị trấn sao?”
Tống mẫu dùng sức nắm chặt lấy cổ tay ta, giọng nói có chút run rẩy.
“Bây giờ thì e là chúng ta không kịp vào trấn rồi.”
“Ta có một biểu tỷ được gả ở trong làng này, chúng ta đến nhà nàng tá túc một đêm, sáng sớm hôm sau hẵng vào trấn.”
Ta giả bộ do dự mấy phen, cuối cùng vẫn theo Tống mẫu đi vào làng.
Hôm nay là đêm trăng tròn.
Tuy rằng trong làng không có ai thắp đèn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường đi.
Tống mẫu dẫn ta càng chạy càng xa, cuối cùng đi tới một cái sân rách nát lẻ loi nằm ở phía cuối làng.
Cái sân kia ở chân núi, chỉ có một hộ gia đình ở gần nó nhất, nhưng khoảng cách cũng khoảng mấy trăm trượng.
Cho dù trong viện có người kêu rách cổ họng thì người trong làng cũng sẽ không nghe thấy.
Nơi này, đúng là không tồi chút nào.
26
“Két két…”
Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng ma sát khiến người ta nghe thấy mà vô thức nghiến răng.
Ta trốn ở phía sau lưng Tống mẫu, run rẩy đặt câu hỏi.
“Đại nương, tại sao trông nơi này lại không giống như là nơi có người ở vậy?”
“Ai nha…”
Tống mẫu đẩy mạnh lưng ta, sau khi trở tay đóng cửa lại, bà lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ai là đại nương của ngươi!”
“Phi!”
“Trần tứ gia, người đến rồi, mau tới kiểm hàng đi!”
Bên trong căn phòng chính rách nát có hai nam nhân với cánh tay to eo tròn đi ra ngoài.
Trong đó có một người mày rậm mặt đen, bộ dạng giống như hung thần ác sát, nhìn qua quả thực giống như thần giữ cửa được dán ở bên ngoài phòng.
Gã vuốt cằm nhìn lướt qua ta, càng nhìn càng hài lòng.
“Chậc, quả nhiên Tống phu nhân không lừa ta.”
“Cô nương này có bộ dạng thật sự rất xinh đẹp, nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn này, dáng người thon gọn này nữa!”
Tống mẫu chán ghét liếc ta một cái rồi lộ ra khuôn mặt tươi cười ân cần với Trần tứ gia.
“Vậy cứ dựa theo giá mà chúng ta đã nói lúc trước nhé?”
Trần tứ gia xoa xoa tay, cười đến mức trông rất bỉ ổi.
“Không vội không vộI, ta phải bắt đầu kiểm tra hàng cái đã.”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì!”
“Ngươi đừng tới đây!”
Ta ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, chật vật lui về phía sau.
“Đại nương, bọn họ là ai? Không phải ngươi nói ngươi sẽ dẫn ta đi mua vòng tay vàng sao?”
“Phi!”
Tống mẫu liếc mắt một cái, vung khăn đi qua một bên.