Phóng viên Chu Bình cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường manh mối về “người đàn ông mặc áo choàng tắm”, nhưng chờ hai người tìm tới phòng 2507, lại phát hiện chuyện không phải như vậy. Vốn cho là bắt tội phạm, kết quả lại thành bắt kẻ thông dâm…

Khi đang điều tra mà lừa gạt cảnh sát là một tội rất nặng, huống chi là còn cố tình.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên không chịu để Chu Bình yên, đồng thời hai người cùng khó hiểu nhìn quản lý — Chẳng phải nói phòng 2507 trống sao?

Quản lý trông cũng rất mờ mịt.

Nhưng mà khoan truy cứu, manh mối bên Tưởng Bình đã tới, xác nhận thân phận của người chết.

Người này đúng là tên Lý Phong, dùng tên thật để đăng ký thuê phòng.

Mà nghề nghiệp của nạn nhân là — Thám tử tư.

Trong phòng 2603, Triệu Hổ và Mã Hán đang kiểm tra tư trang của người chết.

Trên giường có laptop và máy chụp ảnh, nhưng mà… hai người không tìm thấy hoa hồng trong phòng.

Điều này khiến Triệu Hổ thấy lạ.

Hổ tử lục tung cả phòng, cả một cánh hoa hồng cũng không thấy.

“Tiểu Mã ca.” Triệu Hổ tới chỗ Mã Hán đang kiểm tra máy chụp ảnh, hỏi, “Người cầm bó hoa hồng mỗi tuần tới đây là Lão Phàm sao?”

Mã Hán nhìn hắn. 

“Tiếp tân chỉ nói nhìn thấy một ông chú cầm bó hoa hồng, cũng không có nói là thấy Mark Phàm.” Triệu Hổ động não, “Anh nói xem người này có phải do Mark Phàm giết không?”

Đang nói, Mã Hân ở phía sau đột nhiên lên tiếng, “Không đúng nha!”

Triệu Hổ bị cô làm giật mình, xoay đầu nhìn cô, “Đã xác định thời gian tử vong?”

Mã Hân nói, “Khoảng 6-7 giờ sáng.”

“Ơ, mà cũng có thể Mark Phàm giết người xong thì trở về phòng khám, đúng không?” Triệu Hổ hỏi, “Có phải giết vì tình không?”

Mã Hân có chút ghét bỏ chỉ chỉ đầu người chết đã bọc trong túi, “Nhìn cũng đâu phải dạng nghiêng nước nghiêng thành, nhưng có thể có sức hấp dẫn khác…”

Mã Hán hết nói nổi nhìn hai người bà tám, đưa máy chụp hình cho bọn họ xem, “Hắn chụp một đống ảnh, đều là chụp một nam một nữ, cảm giác chẳng liên quan gì tới Mark Phàm cả.”

Mã Hân và Triệu Hồ tò mò xem ảnh chụp.

“A!”

Mã Hân đột nhiên hô lên, Triệu Hổ và Mã Hán bị cô dọa sợ, Công Tôn đứng trong phòng bên kia cũng thò đầu ra xem.

Mã Hân đoạt lấy máy chụp hình, vội vàng zoom vào một tấm, “Trời đất quỷ thần ơi! Đây là Vương Mỹ Vân mà!”

Triệu Hổ và Mã Hán không hiểu gì, “Vương Mỹ Vân gì? Em quen hả?”

“Trời! Gia Di nói cô ta làm người thứ ba mà em không tin, được lắm!” Mã Hân dậm chân.

“Khụ khụ!” Trước cửa phòng tắm, Công Tôn ho khan một tiếng.

Mã Hân vội vàng nói nhỏ lại, nhiều chuyện với Mã Hán và Triệu Hổ, “Vương Mỹ Vân đó! Ngôi sao lớn nha, lúc trước từng đóng một bộ phim với Gia Di, tụi em còn từng đi uống nước với nhau, điệu chảy nước!”

Mã Hán và Triệu Hổ nhìn trời, cùng lắc đầu.

“Người đàn ông này là ai?” Triệu Hổ hỏi.

Mã Hân nhún vai, “Em đâu biết, chắc là kẻ có tiền.”

Hổ tử cũng gật đầu biểu thị tán thành.

Mã Hán tiếp tục tìm vật phẩm của Lý Phong, hắn tìm thấy một tập tài liệu trong túi vali, mở ra xem, là một bản hợp đồng.

Trong tai nghe, Mã Hán nghe Tưởng Bình nói nghề nghiệp của Lý Phong, là thám tử tư chuyên nhận các vụ bắt gian, danh tiếng số một trong giới.

“Là vợ của Tiền Phú thuê hắn điều tra…” Mã Hán mở hợp đồng ra chụp lại, Tiền Phú chắc là ông chú trung niên ở cùng Vương Mỹ Vân rồi.

“Ồ!” Mã Hân nghĩ đây là tin dưa lớn, muốn bàn cùng mấy chị em Gia Di, nhưng nghề nghiệp không cho cô tiết lộ bất kì chi tiết nào liên quan tới vụ án, đành phải lẩm bẩm một mình.

“Cho nên là…” Mã Hán lật xem đồ đạc của Lý Phong một lần, hỏi, “Không có liên quan gì tới Mark Phàm?”

Mọi người nhìn xung quanh — Coi như là không liên quan rồi.

“Ớ?”

Điện thoại của Mã Hân rung một cái, cô lấy ra xem, phát hiện là Trần Gia Di nhắn tin, hỏi cô có phát hiện được miếng dưa nào không?

Mã Hân chớp mắt nhìn mọi người.

Mã Hân không hiểu tại sao Trần Gia Di biết được, gửi lại một dấu chấm hỏi, kết quả Trần Gia Di gửi lại một đường link.

Mã Hân mở ra xem, “Wow!” một tiếng.

Mã Hán và Triệu Hổ đều không hiểu gì nhìn cô, con bé này coi cái gì mà sợ vậy?

Mã Hân cầm điện thoại há miệng, hiện tại chiếm tin đầu bảng các bài báo lẫn hot search, đều là một tin rất sợ hãi — Đại minh tinh làm người thứ ba, ông trùm đã có vợ, trùng hợp bị SCI bắt gian tại trận trong lúc truy bắt hung thủ.

 Hai tấm hình tràn ngập mạng xã hội, là ảnh Vương Mỹ Vân và Tiền Phú quần áo xốc xếch ở trên giường, người chụp hình là chụp từ phía sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Mã Hán và Triệu Hổ nghĩ chủ đề này có thể làm thành một bộ phim, còn có thể làm được mấy phần…

“Á á á chuyện này là sao!” Mã Hân tháo bao tay đi ra hành lang đọc tin.

Dưới lầu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng được Bao cục gửi tin nhắn tới.

Bao cục chuyển đường link qua, bên dưới còn gửi tin nhắn thoại dài ba giây, Triển Chiêu đọc xong, hít một hơi lấy can đảm nhấn tin nhắn thoại.

Quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với Chu Bình.

Chu Bình đang chăm chú xem số liệu, vô cùng hài lòng, nhưng bị Triển Chiêu trừng mắt vẫn run lên, vội vàng nói, “Gì… Tôi thật sự nhìn thấy hung thủ!”

Bạch Ngọc Đường nhìn ông, biểu thị — Cho ông một cơ hội! Nói!

Chu Bình lên tiếng, “Lúc tôi quay về phòng, thấy cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, trong thang máy có một người đàn ông, mặc áo gió màu đen, đội mũ, lén la lén lút.”

“Cũng trong lúc đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đúng vậy!” Chu Bình gật đầu. 

Trong phòng giám sát, Tưởng Bình đã điều tra camera trong thang máy, quả nhiên… gần như là cùng một thời gian, camera trong thang máy quay được một người đàn ông.

Người nọ có vẻ cũng không tự giác né tránh camera, quay được gương mặt.

Tưởng Bình gắn phần mềm phân biệt khuôn mặt vào hệ thống camera của khách sạn, mở lên, hệ thống tự tìm người đàn ông có gương mặt tương tự trong băng ghi hình, nhưng mà…

“Đội trưởng!” Giọng nói của Tưởng Bình có chút kích động, “Người này vào buổi sáng lẫn vào nhóm của đoàn du lịch tiến vào khách sạn, sau đó vào phòng 2603, đi ra một lần, một lúc sau thì quay lại, lần cuối đi ra thì vào thang máy, xuống tầng 25, đứng trước cửa 2507 một lúc, xem điện thoại di động, sau đó đi thang máy xuống tầng 13.”

“Sau đó thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hết rồi!” Giọng của Tưởng Bình cao lên mấy tông.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vội vàng nhìn nhau.

Ở đầu dây khác, Triệu Hổ và Mã Hán cũng nghe thấy đoạn nói chuyện này, cả hai cùng nói, “Hung thủ vẫn còn ở trong khách sạn?”

“Trừ khi hắn nhảy lầu, nếu không thì chắc chắn không ra khỏi đây được! Camera cửa trước lẫn cửa sau đều không quay được!” Tưởng Bình ồn ào, “Camera ở bãi đậu xe cũng không có, hắn vẫn luôn ở nhà hàng!”

“Nhà hàng…” Bạch Ngọc Đường nhìn quản lý.

Quản lý ngẩn người, “A, ở tầng 13.”

“Bây giờ có nhiều người không?” 

“Bây giờ thì không.” Quản lý nhìn đồng hồ, “Nhưng mà đoàn du lịch sắp về, có thể chia làm hai nhóm, mỗi nhóm hai trăm người, phải ăn cơm… Nhân viên bây giờ chắc là đang chuẩn bị…”

Bạch Ngọc Đường bảo Mã Hán và Triệu Hổ đi xuống, bảo quản lý sơ tán những người không có nhiệm vụ ở tầng 13, hỏi hắn nhà hàng tổng cộng có bao nhiêu người.

Bạch Ngọc Đường chuẩn bị bắt người, hỏi Tưởng Bình, “Trong nhà hàng có camera không?”

“Ở hành lang lẫn cửa sau nhà bếp đều có, nhưng trong phòng ăn thì không.” Tưởng Bình đáp, “Nhưng nơi có gắn camera cũng không quay được người đó…”

Nói tới đây, không biết Tưởng Bình bận cái gì, gõ bàn phím đùng đùng, “Đội trưởng! Tra được thân phận của người đó rồi!”

“Là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ái chà máu chó ghê, trợ lý của Vương Mỹ Vân, tên là Lưu Thiên.”

“Lưu Thiên?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Mà trong phòng, Vương Mỹ Vân đã mặc lại quần áo đàng hoàng cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn sang, “Có chuyện gì vậy?”

Triển Chiêu vuốt cằm, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, hỏi Tưởng Bình, “Có quay được cảnh Mark Phàm ra vào khách sạn không?”

Tiếng gõ bàn phím bên Tưởng Bình vẫn không dừng, thì thầm trong miệng, “Gặp ma rồi, căn bản không hề thấy Mark Phàm!”

“Không có?” Bạch Ngọc Đường hỏi. 

“Đúng vậy! Mỗi tuần cầm hoa hồng tới là… Tiền Phú!”

Mọi người ngẩn ra, đều thoáng nhìn qua Tiền Phú đang ảo não hút thuốc bên kia.

Triển Chiêu cũng để ý trên bàn có cắm một bó hoa hồng.

Triệu Hổ không hiểu gì, “Cho nên từ đầu tới cuối không liên quan gì tới Mark Phàm?”

Triển Chiêu để ý trên bàn có râu ria mép giả, hỏi Tiền Phú, “Lần nào ông cũng đeo râu giả vào đây?”

Tiền Phú bĩu môi.

“Ông ở phòng nào?” Triển Chiêu hỏi.

“2613.” Tiền Phú tức giận nói.

“Ở đối diện 2603?”

Tiền Phú nhún vai — Đại khái vậy, cũng không chú ý lắm.

Bạch Ngọc Đường cũng không rõ tình huống hiện tại, nhưng kẻ sát hại Lý Phong vẫn ở trong nhà hàng là không sai đi đâu được.

“Miêu nhi, tôi đi bắt người trước.” Bạch Ngọc Đường ý bảo Triển Chiêu chờ ở đây.

Triển Chiêu gật đầu. 

Lúc này Triệu Hổ và Mã Hán ở trên lầu đi xuống, Bạch Ngọc Đường mang người đi ra thang máy, nhưng hệ thống thang máy ở đây kì lạ, trước khi đi còn phải làm bài toán.

Ba người im lặng, đơn giản chạy thang bộ xuống tầng 13.

Gần như là đồng thời, bộ đàm trong tay quản lý vang lên giọng nói gấp gáp của tiếp tân, “Quản lý, trước cửa có rất nhiều phóng viên!”

Triển Chiêu đi vào phòng nhìn xuống lầu, chẳng biết từ lúc nào dưới lầu đã có mấy chiếc xe của đài truyền hình, thiết bị truyền hình trực tiếp cũng chuẩn bị xong, còn có một đống phóng viên và truyền thông, chuẩn bị camera điện thoại đầy đủ.

Trong phòng, Vương Mỹ Vân và Tiền Phú đều sầu khổ, Vương Mỹ Vân khóc lóc.

Triển Chiêu rút khăn giấy đưa cho cô, hỏi, “Hai người có quen một bác sĩ tên là Mark Phàm không?”

Tiền Phú lắc đầu, Vương Mỹ Vân lại giơ tay nói, “Ông ấy là bác sĩ tâm lý của tôi, ở rất gần chỗ này.”

“Giờ hẹn là từ ba tới bốn giờ mỗi chiều thứ ba và thứ năm?”

Vương Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, gật đầu, “Đúng vậy.”

“Hẹn ở đâu?”

“Quán cà phê gần đây.” Vương Mỹ Vân đáp.

“Ông ta cũng mang cho cô một bó hoa hồng?”

Vương Mỹ Vân gật đầu. 

Tiền Phú liếc mắt nhìn Vương Mỹ Vân, Vương Mỹ Vân lập tức liếc nhìn, “Còn không phải tại anh sao!”

Tiền Phú thở dài không nói lời nào.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nhưng thật ra cũng vén lên được một chút chân tướng, hỏi Vương Mỹ Vân, “Cô phát hiện bà vợ thuê thám tử tư điều tra cô, cho nên cô hẹn Mark Phàm mỗi tuần ở quán cà phê, còn bảo ông ta đem theo hoa hồng, để thám tử tư nghĩ cô đang hẹn hò với Mark Phàm?”

Vương Mỹ Vân ảo não xoắn tờ khăn giấy, cắn răng nói, “Có phải do Lưu Thiên làm hư không?! Đúng là vô dụng!”

Triển Chiêu lại suy nghĩ, hỏi, “Thám tử tư tên Lý Phong kia, chụp được bằng chứng hai người hẹn hò, cho nên cô bảo Lưu Thiên đi mua tên thám tử tư đó?”

Vương Mỹ Vân bất mãn, “Thám tử đó nói lấy tiền xong sẽ xóa, ai ngờ…”

Triển Chiêu gật đầu, nghĩ Vương Mỹ Vân oan uổng người chết, kẻ làm lộ ra là Chu Bình chứ không phải Lý Phong.

Lại nhìn xung quanh một chút, Triển Chiêu phát hiện trên tủ đầu giường có để điện thoại, trên mặt sau có dán đá lấp lánh.

Cầm điện thoại lên, điện thoại tắt máy.

“Điện thoại của cô?” Triển Chiêu hỏi Vương Mỹ Vân.

Vương Mỹ Vân gật đầu. 

Triển Chiêu khởi động máy.

Vừa mở lên, điện thoại liền rung liên tục, cuộc gọi nhỡ lên tới ba chữ số, còn có mấy trăm tin nhắn chưa đọc.

Triển Chiêu mở danh sách cuộc gọi nhỡ, thấy Lưu Thiên gọi tới ba mươi mấy cuộc.

Lại mở wechat, tìm được tin nhắn của Lưu Thiên, nội dung chủ yếu là:

“Mau trả lời điện thoại!”

“Xảy ra chuyện rồi!”

“Người chết rồi!”

“Mau trả lời điện thoại!”

“Tôi ở nhà hàng chờ.”

Triển Chiêu xem nội dung tin nhắn xong, nhấn nút ở tai nghe, nói với Bạch Ngọc Đường đã tới trước cửa nhà hàng, “Tiểu Bạch, Lưu Thiên không phải hung thủ.”

“Chắc chắn?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ. Hắn đi mua Lý Phong thay cho Vương Mỹ Vân, lúc vào trong có thể nhìn thấy thi thể.” Triển Chiêu nói, “Cậu cứ vào bắt người đi, chắc đang ở quầy bar uống rượu, sẽ không phản kháng đâu.”

Triển Chiêu nói xong, bảo Tưởng Bình tiếp tục kiểm tra camera, xem còn người nào ra vào căn phòng đó không.

Thật ra Tưởng Bình vẫn luôn giám sát, ngoại trừ Lưu Thiên ra vào, không quay được bất kì ai.

Tưởng Bình sợ mình xem sót, chỉnh tốc độ chậm xuống hai lần, cuối cùng còn gọi nhân viên an ninh khác lên xem cùng, nhưng cũng không phát hiện ai khác bước vào phòng 2603.

“Kì lạ!” Tưởng Bình cào tóc thành ổ gà, “Vậy mà… còn là vụ án giết người trong mật thất!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play