Triển Chiêu bọn họ chấp nhận thư khiêu chiến của dược sĩ, phải trong mười bốn ngày phá được vụ án Mark Phạm.

Bác sĩ tâm lý Mark Phàm, bởi vì dùng một lượng thuốc quá liều, khiến cho hô hấp suy kiệt, hít thở không thông mà chết.

Manh mối để chỉ đường đi ở hiện trường không nhiều lắm, căn cứ theo miêu tả của trợ lý Mark Phàm, mỗi thứ ba và thứ năm hàng tuần từ ba tới bốn giờ chiều ông đều cầm bó hoa đi ra ngoài.

Căn cứ theo ghi chép đặt phòng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới một khách sạn cách đó chừng mười phút đi bộ.

Từ lúc hai người đi vào khách sạn, những manh mối bất thường cứ lần lượt mà đến.

Đầu tiên, nhân viên và quản lý của khách sạn cũng không nhận ra Mark Phàm, nhưng toàn bộ đều nhận ra một người đàn ông luôn cầm bó hoa hồng tới, mỗi chiều thứ ba và thứ năm. Nhưng người này cứ đến tầm bảy giờ mới đi.

Nhưng Mark Phạm vào đúng bốn giờ sẽ có mặt ở phòng khám.

Hôm qua vừa lúc là thứ ba, căn cứ theo trí nhớ của tiếp tân, ông chú cầm bó hoa hồng lại tới, nhưng lần này lại qua đêm, đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi khách sạn.

Càng khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ‘sốt ruột’ chính là, kết cấu quỷ dị của khách sạn này.

Y tá Kim vốn đặt phòng 2507, kết quả khách trọ yêu cầu đổi lên phòng 2603.

Mà khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kiểm tra phòng 2603, phát hiện lại có một vụ án giết người khác xảy ra, còn băm thây vô cùng ghê rợn.

Tuy rằng đã sớm đoán được vụ án sẽ không dễ dàng, nhưng phải điều tra cùng lúc nhiều vụ án lại làm hai người Triển Bạch thật khó khăn.

Vụ án của Mark Phạm có thời hạn, bất kể là vụ án mưu sát gì, trừ khi có bằng chứng và nhân chứng rõ ràng, không thì muốn trong hai tuần để phá thật sự rất khó. Vốn ban đầu cũng rất sít sao, bây giờ lại có một vụ khác xuất hiện, hai vụ này rốt cuộc có kết nối hay không? Chẳng lẽ trong hai tuần phải điều tra cả hai vụ án?

Công Tôn dẫn một tổ pháp y nhỏ chạy tới khách sạn, vừa vào phòng tắm đã biểu thị — Hung thủ có thể xung động giết người.

Căn cứ theo chứng cứ để lại hiện trường, Công Tôn khôi phục lại quá trình vụ án xảy ra.

Lúc đó, nạn nhân đang cạo râu trước bồn rửa mặt, kết quả có một người từ phía sau đâm vào hắn.

Sau khi chết, hung thủ đại khái muốn băm xác, nhưng lúc này dưới đất toàn là máu.

Hung thủ ném thi thể vào trong bồn tắm.

Phòng tắm của khách sạn cũng không lớn, máu dưới đất khá trơn trợt, một lượng máu loãng trong bồn cũng thế, hung thủ dùng con dao bén của mình để phân thây, đại khái na ná loại dao dùng để cắt thịt của đồ tể.

Dù sao cũng không thuận lợi, phân thây không thành công còn khiến hiện trường càng thêm bừa bộn, hơn nữa theo vết chân, hung thủ có trượt vài lần ở chỗ bồn tắm.

Mặt khác, hung thủ còn mở vòi sen, điều này có hơi khó hiểu.

Thi thể trong bồn tắm, vòi sen mở, nếu như nói rửa dấu chân trong phòng tắm thì cũng hoàn toàn hợp lý, nhưng tắm thi thể là có ý gì? Thời gian kéo dài, khiến cho mấy căn kế bên để ý, nói chung hành động này tương đối khó hiểu!

Đúng như Công Tôn suy đoán, tiếng nước từ voi sen kéo dài, đưa tới sự chú ý của căn kế bên.

Trong phòng 2604 kế bên, có một người tên là “Chu Bình” nhớ kỹ.

Vị ký giả này không chỉ biết SCI, còn tham gia vài buổi họp báo, ông vừa lúc ở phòng 2604 bên cạnh.

Tuy rằng trông trạng thái của Chu Bình khá uể oải, nhưng vẫn ở trước cửa phòng nói với Triển Chiêu bọn họ, suy đoán người trong phòng có thể đã chết, đồng thời đoán người đó tự sát, bởi vì vòi sen đã mở từ sáng tới giờ.

Thật ra “suy đoán” của Chu Bình, so sánh với hiện trường bừa bộn, trái lại càng thấy hợp lý.

Nhìn thấy sắc mặt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi nhìn thi thể, Chu Bình ném ra một manh mối bạo dạn hơn — Nếu như là mưu sát, ông có thể đã gặp hung thủ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi ông tình hình cụ thể.

Chu Bình kể lại chuyện xảy ra.

Ông có một thói quen, lúc viết bài sẽ ở trong khách sạn vài ngày thậm chí là vài tuần, chủ yếu là tập trung tinh thần và không quấy rầy người nhà.

Khách sạn trong thành phố S nhiều vô số kể, góc nào cũng có, Chu Bình mỗi lần đều chọn một căn khác nhau, đồng thời thích ở khách sạn hẻo lánh.

Nói cách khác, căn cứ theo lời của ông, ông chọn khách sạn này là một sự ngẫu nhiên.

Ngay cả chọn phòng, ông cũng sẽ chọn phòng ở trên tầng cao.

Ông ở trong phòng này đã hơn một tuần, tầng dưới của khách sạn đều là khách theo đoàn, buổi tối khá ồn nhưng ban ngày thì rất yên tĩnh, bởi vì đoàn khách toàn đi sớm về trễ, có đôi khi thậm chí cả ngày cũng chẳng có ai.

Trong một tuần Chu Bình chưa từng rời khỏi phòng, ăn thì gọi phục vụ đem lên, thỉnh thoảng hắn nghe thấy tiếng mở đóng cửa ở phòng kế bên, còn lại thì rất yên tĩnh.

Nhưng mà sáng nay, tầm sáu giờ, vòi sen ở phòng kế bên đã mở.

Chu Bình từ sáng đã dậy sớm để viết bài, nhưng vòi sen ở phòng bên cạnh một tiếng trôi qua cũng không tắt, khiến cho ông không thể tập trung tinh thần, vô cùng bực dọc.

Khoảng tám giờ sáng, Chu Bình đi qua phòng kế bên gõ cửa.

Kết quả cửa phòng mở ra, một người đàn ông có râu quai hàm, đang bôi kem cạo râu, trông như chuẩn bị cạo.

Chu Bình nói nghe tiếng vòi sen chảy mãi không tắt, nên qua gõ cửa.

Người kia nói xin lỗi, bảo mình tắm rửa giặt giũ cạo râu cho nên thời gian có hơi dài.

Lúc Chu Bình quay về phòng, tiếng vòi sen cũng dừng lại.

Chu Bình lại tiếp tục viết bản thảo.

Sau đó cửa phòng bên cạnh có tiếng mở đóng cửa, Chu Bình cho là vị khách đó trả phòng.

Nhưng lát sau, vòi sen lại mở, tiếng nước chảy lại vang lên.

Chu Bình cũng không để ý nữa, chuyên tâm viết, nhưng ai ngờ tiếng nước chảy mãi cũng không ngừng, rất phiền.

Lần này ông cũng không qua gõ cửa, mà là gọi xuống tiếp tấn, nói vòi nước ở phòng bên cạnh mãi không tắt.

Tiếp tân nhận được điện thoại, liền bảo nhân viên quét dọn lên xem thử.

Quản lý của khách sạn tìm được số điện thoại của tiếp tân và dì quét dọn ca sáng.

Tiếp tân xác nhận lời nói của Chu Bình, mà dì quét dọn nói, dì vừa gõ cửa một cái thì tiếng vòi sen liền ngừng.

Chu Bình gật đầu, ông có nghe tiếng gõ cửa, đúng thật là vậy.

Lúc sau, Chu Bình lại tiếp tục viết, nhưng trong chốc lát, tiếng vòi sen lại trở lại.

Chu Bình cảm thấy đối phương là cố tình, ông đã rất lâu không ra khỏi phòng, nên quyết định xuống nhà hàng ăn trưa, thanh tỉnh đầu óc.

Sau khi ăn trưa, Chu Bình trở về phòng.

Ông tới tầng 25, sau khi ra khỏi thang máy, cũng không đi thẳng tới bên kia đi thang máy lên trên, mà là đi thang bộ kế bên.

Nhưng lúc ông lên tới nơi, thấy cửa thoát hiểm tầng 26 mở ra, một người đàn ông chỉ mặc áo choàng tắm, đầu quấn khăn tắm, ôm gối đầu, bước nhanh xuống cầu thang, chạy lướt qua ông.

Chu Bình thấy hắn chạy xuống tầng 25.

Lúc đó Chu Bình đúng là cảm thấy rất lạ, ban ngày ban mặt, người này trông như mới chạy ra từ phòng tắm, nhưng tay ôm gối đầu, muốn đi ngủ mà đầu vẫn quấn khăn, tóc không thèm sấy ư?

Nhưng mà ở trong khách sạn, gặp kiểu người kì lạ thì rất nhiều, phóng viên Chu hiểu biết nhiều, cũng không để trong lòng.

Nhưng khi ông về tới phòng, vẫn nghe thấy tiếng vòi sen, liền biết không còn tâm tư để viết nữa.

Vừa lúc mấy ngày nay ông thức đêm rất mệt mỏi, nằm trên giường liền thiếp đi, ngủ một lát thì bị tiếng đập cửa phòng bên cạnh đánh thức, cũng chính là lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo quản lý lên gõ cửa.

Chu Bình nghĩ có người khác để ý, liền ngồi dậy, đốt điếu thuốc, chuẩn bị chờ phòng bên cạnh tắt vòi sen rồi viết tiếp.

Nhưng nghe tiếng đập cửa rất lâu cũng không ai ra mở, Chu Bình liền đi ra xem, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ông lập tức suy đoán, người trong phòng này chắc đã gặp chuyện.

Chu Bình kể lại sự việc rõ ràng đầu đuôi, đương nhiên, người đầu tiên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghi ngờ chính là người đàn ông khoác áo choàng tắm chạy xuống tầng dưới.

Có lẽ mở vòi sen cũng không phải để tắm cho thi thể, mà là lúc hung thủ giết người xong, chuẩn bị phân thây. Nhưng phát hiện để phân thây độ khó tương đối lớn, liền đơn giản tắm một cái để rửa mình. Sau đó giấu hung khí và quần áo dính máu vào trong bao gối, ngụy trang chạy xuống lầu. Hắn chắc chắn không thể ra ngoài như thế, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ, trước hết phải thay lại quần áo bình thường. Mà hắn xuống tầng 25, biểu thị hắn có một phòng ở tầng dưới, bởi vì nếu muốn đi tầng khác, hắn phải đi lối thoát hiểm xuống tầng 24 chứ không phải xuống tầng 25. Dĩ nhiên cũng có thể xuống tầng 25 trước rồi đi cầu thang xuống tầng 24, nhưng nhìn hắn mặc áo choàng tắm kì lạ như vậy, đoán chừng cũng không đi phiền phức như thế.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng nghĩ tới phòng 2507.

Lúc này, Tưởng Bình đã đến phòng giám sát của khách sạn.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi xuống tầng dưới, cũng bảo Tưởng Bình kiểm tra camera ở cầu thang, xem có người đàn ông mặc áo choàng tắm vào thời gian đó không.

Quả nhiên, Tưởng Bình tra được hình ảnh, thống nhất với lời khai của Chu Bình.

Căn cứ theo camera của tầng 25, người đàn ông đó chạy tới phòng 2507, dùng thẻ mở cửa phòng, sau đó đi vào.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng với quản lý cũng đã tới trước cửa phòng 2507.

Quản lý dùng thẻ mở cửa. 

Kết quả mọi người vừa vào, chợt nghe bên trong có tiếng hét chói tai.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, chợt thấy một cái gối bay tới.

Bạch Ngọc Đường ở phía trước, lách người né gối đầu, lại thấy trên giường có một đôi nam nữ, hai người đều mặc quần áo khá “mỏng manh”.

Đồng thời, Triển Chiêu cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Đang nghi ngờ thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng “Tách!”

Triển Chiêu xoay đầu lại, thấy Chu Bình không biết khi nào thì tới, cầm điện thoại đang chụp ảnh.

Cô gái thấy có người chụp ảnh liền che mặt lại, người đàn ông thì bò dậy khỏi giường, như muốn lao tới cướp điện thoại.

Bạch Ngọc Đường không nói gì, nhìn ông chú trung niên bụng bự khỏa thân lao về phía bọn họ, thấy có chút cay mắt.

Lui ra sau một bước, quản lý cản lại ông chú khỏa thân, Bạch Ngọc Đường xoay người bắt Chu Bình, bảo ông xóa ảnh, hành động này là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân!

Chu Bình rất phối hợp xóa ảnh chụp.

Triển Chiêu đột nhiên nhớ ra, chỉ vào cô gái ở trên giường, “Tôi đã từng thấy cô ta trong một bộ phim truyền hình của Trần Giai Di, cô ta hình như là cái gì Vân, một diễn viên.”

Bạch Ngọc Đường có chút không rõ tình huống, thì sao? Người đàn ông này là hung thủ? Không trâu bò vậy chứ? Giết người phân thây xong còn có nhã hứng làm chuyện này? Nhìn mặt mày cũng không giống sát nhân biến thái…

Triển Chiêu đột nhiên hiểu ra, thở dài, quay đầu liếc Chu Bình, “Chú lợi dụng chúng tôi?”

Chu Bình nhún vai, “Không có, tôi đúng là thấy người này rất khả nghi.”

Triển Chiêu chỉ vào người đàn ông, “Người này vừa nhìn là biết đã có vợ, cô này thì chưa kết hôn, hai người bọn họ là yêu đương vụng trộm trong khách sạn. Chú muốn đưa tin về bọn họ, nhưng họ rất cẩn thận không bị chụp hình trúng, nên chú mới gạt chúng tôi?”

Bạch Ngọc Đường và quản lý rất đồng tình nhìn cặp nam nữ bị Triển Chiêu ‘vô tình chọc thủng’ hành động yêu đương vụng trộm, hai người vô cùng xấu hổ, như là muốn tìm chỗ trốn.

Bạch Ngọc Đường cũng rất ngại, thật ra cũng chẳng thấy hứng thú gì… chỉ vào người đàn ông, “Mặc quần vào!”

Chu Bình nghe Triển Chiêu nói, vẻ mặt vô tội, “Không có, tôi xóa ảnh rồi! Chỉ là trùng hợp thôi…”

Bạch Ngọc Đường và Tưởng Bình vẫn kết nối đường truyền, nghe thấy giọng Tưởng Bình vang lên, “Điện thoại bây giờ chụp xong đều lưu vào đám mây, xóa thì có ích lợi gì, giờ chắc đã tới chỗ tổng biên tập rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn ông.

Chu Bình cười cười, gãi đầu, “Chẳng phải là trùng hợp sao!”

Người đàn ông kia mặc quần vào, vẻ mặt khó chịu hỏi mọi người, “Bao nhiêu tiền các người có thể ra giá, tôi…”

Nói còn chưa xong đã thấy Bạch Ngọc Đường chỉ tay qua một bên — Câm miệng, đi qua đó ngồi!

Đối phương không thể làm gì khác hơn là làm theo.

Ánh mắt Triển Chiêu nhìn Chu Bình đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Chu Bình lui ra sau nửa bước, xua tay, “Tôi không muốn trêu chọc các cậu, chuyện này là tôi sai, nhưng mà tôi còn điều chưa nói!”

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ông, ánh mắt còn nguy hiểm hơn Triển Chiêu.

Chu Bình nói, “Tôi đúng là nhìn thấy hung thủ, đương nhiên không phải mặc áo choàng tắm.”

Cùng lúc đó, Tưởng Bình ở bên kia lại nói, “Tổ trưởng, em tra được thân phận của người chết! Có chút kì lạ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play