Đường núi đi lêи đỉиɦ núi Phượng Hà không dễ đi, có đoạn đường thì dốc đứng gập ghềnh, có đoạn thì cỏ dại mọc thành bụi.
Người bình thường đi trên đó đều run sợ, cảm giác như mình sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào vậy, Vương Thành thì quen rồi, người khác lên núi cần khoảng hai tiếng, cậu chỉ cần nửa tiếng thôi.
Trở lại đầu thôn Vương gia, đại nương và nhị nương đã không còn đứng ở dưới cây nữa, hơn nửa là do không thấy có gì vui nên về nhà rồi.
Không nhìn thấy mẹ Vương đâu, Vương Thành cũng không thấy ngạc nhiên, bỏ mấy bộ quần áo mình mang về gấp gọn rồi bỏ vào tủ, tủ quần áo khá nhỏ, bên trong có quần áo, là của anh cả đang làm việc trong thành phố, nhưng cũng chỉ có vài bộ, những thứ khác thì được anh ấy mang đi rồi.
Trong nhà này chắc Vương Thành có quần áo ít nhất, nhưng cậu cũng không buồn khi mình có ít đồ.
Đi theo sống cùng lão hòa thượng mười tám năm, cậu đã có một vài thói quen, tiết kiệm là một trong số đó, điều này là lão hòa thượng nói cho cậu, nhưng cậu thấy không có tiền mới là nguyên nhân chính, tuy lão hòa thượng không thừa nhận điều đó.
Ba Vương và mẹ Vương còn chưa về, sáng nay hai người đã định về thôn Quan gia, cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ Vương, sau khi có thông báo thì cả nhà bọn họ sẽ dọn đến thôn Quan gia ở, cơm trưa cũng không về ăn, em gái thì ở tiệm bánh bao chú Trương ăn cơm rồi nên cũng không về, trong nhà chỉ còn có mình cậu.
Vương Thành vuốt cái bụng đã sớm tiêu hóa hết đồ ăn, quyết định đi làm bữa trưa, nguyên liệu đã có sẵn, mẹ Vương có thói quen tích trữ lương thực, những thứ có thể để khá lâu thì bà sẽ mua nhiều hơn, vài ngày ăn hết thì lại mua tiếp bỏ trong tủ lạnh.
Vương Thành lấy mì sợi từ trong tủ lạnh ra, còn có cà chua, cải thìa và rau hẹ nữa, có cá trắm cỏ mẹ Vương mới đi chợ mua buổi sáng, còn rất tươi đang nhảy tung tăng trong thùng nước, cậu cũng không muốn tự làm khổ mình, nguyên liệu lại có đủ hết, vì thế định làm món mì cá chiên [1] thơm ngon cho mình.
Tay nghề của cậu được lão hòa thượng không biết nấu ăn tôi luyện suốt mười tám năm, muốn không tốt cũng khó, thậm chí còn tốt hơn mẹ Vương nữa, Vương Thành từng một lần nghi ngờ mục đích lão hòa thượng nhận nuôi mình thật ra là tìm một đầu bếp nấu cơm, thoát khỏi cảnh ngộ bi thảm phải xuống núi ăn cơm hoặc gặm bánh màn thầu trong chùa suốt nhiều năm qua.
Vương Thành thành thạo chặt đứt đầu và đuôi cá, cắt thân cá thành từng khúc, rồi cắt từng khúc ra làm đôi.
Người xuất gia không sát sinh.
Đó là cái rắm gì!
Đừng nói cậu chuẩn bị hoàn tục, mà ngay lúc lão hòa thượng còn sống cũng chưa từng dạy cậu điều này, cậu nhớ rõ sau khi mình biết nấu ăn, lão hoa thượng liền ném một con gà sống cho cậu để làm gà nướng, đó là lần đầu tiên cậu sát sinh, gà bị cắt tiết chạy khắp nơi, cả phòng bếp đều là máu gà, cảnh tượng khá là chấn động, khiến cậu còn nhỏ mà đã có bóng ma, đáng giận là lão hòa thượng cứ cách hai ngày lại bắt con gà rừng để cậu gϊếŧ, cuối cùng "giúp" cậu vượt qua bóng ma này.
Các bước làm mì cá chiên nhìn thì nhiều, nhưng Vương Thành làm một lúc là xong, mùi vị mì cá chiên vừa làm xong đã tỏa ra bốn phía.
Đây là loại mì mà lão hòa thượng thích ăn nhất, cá có thể bắt trong sông, không cần phải là cá trắm cỏ, xem như cá là miễn phí, mà mì cũng không đắt, tự mua bột mì rồi làm thì càng rẻ hơn, còn đồ gia vị dự trữ trong lọ có thể dùng được rất lâu.
Vương Thành bưng mì cá chiên đã làm xong ra khỏi phòng bếp, vừa ngồi xuống thì nhớ mình chưa lấy đũa, liền vào phòng bếp cầm đôi đũa ra, thì chợt nghe có tiếng gõ cửa.
"Xin hỏi có ai ở nhà không?"
Vương Thành đi ra thì thấy có hai người đàn ông mặc đồ vest đứng trong sân, liếc một cái liền biết là người đến từ thành phố lớn, đang kinh ngạc thì họ đã nói thân phận và mục đích đến đây.
-- Công ty bất động sản Hoa Ưng
Cái tên này gần đây được nhắc đến rất nhiều ở thôn Vương gia, bởi vì nó là tên công ty thu mua đất của bọn họ, lại vì công ty này không giống những nhà đầu tư khác vì giảm chi phí để tăng lợi nhuận mà cố ý ra giá thấp, cho nên danh tiếng trong thôn cũng khá tốt.
Vương Thành dẫn bọn họ vào trong nhà, tuy nhà cậu đơn sơ, nhưng lại rất sạch sẽ.
Người đàn ông tên Chương Nhất Hằng là người phụ trách việc này, trên tay cầm một cái túi màu đen, bộ dạng người thành đạt không hợp với nhà cậu, Phương Thiên là trợ lý của anh, là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhìn qua giống một sinh viên vừa ra trường, khi nhìn thấy nhà cậu thì khẽ nhíu mày lại.