Mới sáng sớm Vương Thành đã nghe tiếng nhị nương đang khoe khoang với người khác, giọng nói to khỏe truyền vào nhà bọn họ rất rõ, khiến người ít có dịp lười biếng muốn ngủ như cậu bị đánh thức.
Nhà bác hai thêm cả cái sân cũng được 100 đến 120 m2, ở trong thôn Vương gia cũng xem như là rất lớn rồi, những hộ khác nhiều lắm cũng chỉ bảy tám chục m2 mà thôi, chẳng trách Nhị nương lại vui vẻ đến thế, gặp người liền nói "Nhà rất nhỏ, nếu to hơn chút thì tốt rồi" vân vân, kéo thêm không ít điểm cừu hận cho mình.
Đại nương ngồi bên cạnh nhị nương, tuy không mở miệng nhưng ai cũng hiểu trong lòng bà ta đã vui đến nở hoa rồi, nhà bác hai còn như thế, vậy thì nhà bác cả còn lớn hơn nhà họ càng đáng giá khoe khoang hơn, nghĩ đến sắp có đống tiền chui vào trong túi thì ai mà chả vui sướиɠ cơ chứ.
Vương Thành từ cửa sổ nhìn thấy đại nương làm dáng cẩn thận lắc đầu, thật ra đại nương và nhị nương đều là cá mè một lứa, chỉ là một người thì thông minh, một người ngu ngốc mà thôi.
Nhà bọn họ và nhà bác cả bác hai không gần nhau, lúc trước ba Vương bị ông bà nội làm đau lòng, vốn không muốn nhìn thấy bọn họ nên chọn một căn nhà thuê ở cách nhà bọn họ khá xa, sau dần dần mới có một căn nhà sáu mươi m2, bây giờ đại nương và nhị nương lại cố ý chạy đến nhà bọn họ khoe khoang, chẳng qua muốn họ khó chịu mà thôi.
Vương Thành cũng không tức giận, người khác nghĩ ra sao là chuyện của họ.
"Đừng quan tâm đến đại nương nhị nương con, mấy người đó chỉ ngứa miệng mà thôi, nếu không chiếm chút lợi ích trên miệng thì trong lòng không thoải mái." Mẹ Vương đã sớm hiểu rõ tính tình của hai người này rồi, năm đó bà đã chịu không biết bao nhiêu lần, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến con cái nên không muốn so đo với họ, thì sợ rằng quan hệ sẽ càng gay gắt hơn bây giờ.
"Con biết rồi mẹ, mẹ đừng lo, con không thèm so đo với bọn họ, hơn nữa ai làm ai khó chịu còn chưa biết đâu." Vương Thành ôm vai mẹ Vương cười hi ha, cậu dù gì cũng đã lớn rồi, mấy năm nay tu thân dưỡng tính với lão hòa thượng không ít, sao có thể bị người khác nói vài ba câu liền sửng cồ lên chứ.
Mẹ Vương không chú ý tới ý sâu xa trong câu cuối cùng của cậu, "Mẹ làm một bát mì cho con ở trong phòng bếp đấy, lát nữa nhớ ăn, lạnh sẽ không ăn được đâu."
"Cám ơn mẹ." Vương Thành bỗng tiến lại gần "Chụt" một cái lên mặt mẹ Vương, xoay người bỏ chạy.
Mẹ Vương sửng sốt, mãi lúc lâu sau mới phản ứng lại, liền dở khóc dở cười, đã lớn tướng như vậy rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm động, đây là lần đầu tiên con trai có hành động thân mật như vậy với bà, sau khi bình tĩnh lại liền ra khỏi cửa.
Vương Thành ăn xong bữa sáng mẹ Vương để lại cho cậu, vừa từ trong sân đi ra bỗng nghe thấy tiếng ồn ào, nhìn về nơi phát ra tiếng thì thấy quả nhiên vẫn không thoát khỏi liên quan đến đại nương nhị nương, nếu không đến trước nhà bọn họ khoe khoang thì hai người họ hơn nửa sẽ không cam lòng, đứng trước mặt mẹ Vương nói không ngừng.
Nhưng đại nương và nhị nương lại không biết mẹ Vương đã vì hai người mà luyện được thân kim cương không đổi, mặc cho hai người ba hoa chích chòe đến cỡ nào thì nụ cười trên mặt bà vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu với chị Vương hàng xóm.
Cuối cùng Vương Thành cũng yên tâm, xem ra vẫn là mẹ cao tay hơn.
Trương thị nói đến miệng khô lưỡi khô thì phát hiện mẹ Vương thế mà lại thờ ơ, trong lòng không tin bà sẽ không ghen tị, đột nhiên nhìn thấy Vương Thành đang đứng ở cửa, vẻ kinh ngạc kia biến thành vẻ kỳ quái.
"Ai da, đây không phải là Thành Thành sao, lão hòa thượng kia chết rồi thì trở lại nương nhờ mẹ mình à? Trùng hợp thế a, không phải là nghe được tin đồn gì nên muốn được chia một bát canh chứ?"
Nói xong bà ta liếc nhìn mẹ Vương, quả nhiên thấy sắc mặt bà thay đổi, trong lòng rất đắc ý.
"Nhị nương đã nói là mẹ tôi, con trai nương nhờ mẹ mình thì không phải là chuyện bình thường sao? Còn về phần nghe đồn kia, thật ra tôi cũng nghe được một cái, nghe nói mấy ngày trước nhị nương như người đàn bà điêu ngoa chửi bới trên đường bị người ta hắt nước lạnh, không bị cảm nắng chứ?" Vương Thành cố ý xuyên tạc rồi nhắc lại chuyện cũ khiến Trương thị tức xanh mặt, cậu biết chuyện này cũng do hai ngày trước nghe người trên đường nói, những việc tương tự thế này được nhị nương dũng mãnh này làm không ít, hơn nữa bác hai kia lại là người không có chủ kiến, vì thế trong nhà đều do Trương thị làm chủ, thanh danh ở thôn Vương gia tất nhiên không tốt đẹp chút nào.
"Thành Thành, hôm qua không phải con nói có chuyện cần làm vào hôm nay sao, sao không đi làm nhanh đi?" Mẹ Vương bỗng nhiên mở miệng đuổi người.
Vương Thành hơi bất ngờ nhưng cũng nghe lời mẹ nói, mấy ngày trước tuy đã đồng ý là sẽ về nhà ở nhưng đồ đạc của cậu vẫn còn trong chùa, hôm nay phải về thu dọn.
Chờ đến khi cậu đến cửa thôn, quay đầu lại nhìn đám người mẹ Vương ở dưới cây liễu lớn, khuôn mặt họ đã nhòa nhạt, ở rất xa nên không nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
"Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tôi mong chị hai có thể nhớ rõ trong lòng, nếu ngày nào đó tôi phát hiện chị nói gì không nên nói trước mặt Thành Thành thì đừng trách tôi không nể mặt, tôi nói được thì làm được!" Vẻ mặt mẹ Vương trầm xuống, người bình thường không dễ nổi giận thì khi nóng lên sẽ khiến mọi người phải khϊếp sợ.