Vương Thành và Chử Diệc Phong trở lại biệt thự đã là hơn bốn giờ chiều, chỉ còn hơn một giờ nữa là đến giờ ăn tối. Nhưng Vương Thành không có tâm trạng để nấu ăn, bữa tối đành gọi món mang về. Buổi tối, Vương Thành nhận được cuộc gọi từ mẹ Vương.
Cả hai vợ chồng đều biết mục đích chuyến đi của hắn đến Đế Đô. Dù Vương Thành đã hứa với họ rằng sẽ không bao giờ rời xa họ, vẫn xem họ như cha mẹ ruột, nhưng cả hai vẫn có chút lo lắng. Tính toán thời gian, chắc hẳn hắn đã gặp mặt người nhà rồi.
“Con đã gặp mẹ ruột của con chưa?” Mẹ Vương cẩn thận hỏi qua điện thoại.
Vương Thành nghe ra, không khỏi cười. Hắn còn chưa yếu đuối đến vậy, “Có, bà ấy là một người rất dịu dàng, hoàn toàn khác với mẹ.” 
“Mẹ sao có thể đem ra so với mẹ con.” Mẹ Vương nói, bà không biết Trịnh gia lợi hại như thế nào, nhưng chắc chắn là xuất thân không bình thường, bà chỉ là một cô gái quê suốt đời sống ở nông thôn mà thôi.
“Mẹ nói vậy là không đúng rồi. Trong lòng con, dù mẹ có phải là mẹ ruột hay không, mẹ luôn là người tuyệt vời và xinh đẹp nhất, cho dù chỉ là cô gái quê, thì mẹ cũng là cô gái quê xinh đẹp nhất.”
“Đứa trẻ này, chỉ giỏi ăn nói.” Mẹ Vương nghe hắn nói mà bật cười, “Hai người nói chuyện thế nào?”
“Thì cũng như thế thôi, bây giờ họ trong lòng con vẫn chỉ là người lạ mà thôi, con tạm thời chưa thể thân thiết với họ. Con thực sự không thể coi họ là người thân của mình.”
“Thằng ngốc này, con nói như vậy họ sẽ rất buồn. Mẹ biết đang nghĩ đến mẹ và ba,  chỉ cần con vẫn coi chúng ta là ba mẹ của con là được, đâu nói nói con nhận lại cha mẹ ruột thì sau này phải xa rời chúng ta.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play