Tô Lạc Vân không muốn nhận nhưng gã sai vặt lại nói, những thứ đã tặng này nếu Tô công tử không cần thì có thể bán cho người khác cũng được, phủ thế tử không có chuyện lấy lại đồ đã tặng ra ngoài.
Nói xong, gã sai vặt liền rời đi.
Điền ma ma vẫn còn hơi lo lắng, dù sao thì tiểu thư nhà mình cũng rất xinh đẹp, bây giờ là rời xa cha sống một mình, có lẽ đã bị tên thế tử phóng đãng kia chú ý tới, tìm cớ dây dưa mà thôi.
Nhưng mà những ngày tiếp theo, phủ thế tử lại cực kỳ yên lặng, cũng không phái người qua bên đây làm phiền bọn họ.
Xem ra vị thế tử này thật sự là chỉ thăm bệnh người bị thương mà thôi. Dựa vào việc này thì có thể thấy mặc dù đối phương làm người tùy tiện, không có quy củ gì nhưng lại phân rõ phải trái đúng sai, không phải loại người kiêu căng ngạo mạn.
Lúc sau, Tô Lạc Vân đã phái người trả lại những dược phẩm này về phủ thế tử, nhưng tên sai vặt của nàng lại bị quản gia chặn lại, nói dăm ba câu đã đuổi về.
Những lần tiếp theo khi Tô Lạc Vân đi ra ngoài cũng không còn đụng trúng xe ngựa của thế tử gia nữa, đến lúc này nàng mới thật sự yên tâm.
Nếu như việc trả lại đồ khiến cho thế tử không vui thì chỉ càng dây dưa không dứt hơn nữa mà thôi, không bằng bán toàn bộ những thứ này, coi như là tiền thuốc men mà thế tử gia bồi thường cho nàng.
Dù sao thì hiện tại Tô Lạc Vân thật sự rất thiếu tiền, việc sửa chữa cửa hàng rất đốt tiền đó.
Vì vậy mà cả một hộp thuốc bổ đều đưa đến trong tiệm cầm đồ, đáng tiếc… tiền vẫn không đủ để chi.
Tô Lạc Vân ngồi vào bàn đích thân tính, Hương Thảo đứng bên cạnh giúp đỡ kết toán. Trong lòng của nàng biết nếu như muốn phát triển cửa hàng thành một thương hiệu riêng biệt thì phải mua dụng cụ mới, tìm được nguồn cung cấp hương liệu, còn phải thuê thợ điều chế và nhân công các thứ, ít nhất cũng phải tốn năm mươi lượng bạc.
Bây giờ nàng không có nhiều tiền mặt đến vậy. Mặc dù Hương Thảo đã nói rằng bản thân bây giờ cũng không xài hết khoản tiền bồi thường năm lượng bạc của nàng ấy, đại cô nương cứ lấy dùng trước, nhưng Tô Lạc Vân lại cười khổ lắc đầu, từ chối ý tốt của nàng.
Thân là chủ nhân mà còn phải xài tiền của người hầu để sống qua ngày như thế này, không phải là giống y chang Hàn thế tử cầm tô đồng ngồi bên lề đường ăn xin hay sao!
Của hồi môn mà mẫu thân của Tô Lạc Vân để lại là ruộng đất, tiền thuê ruộng hàng năm của những tá điền kia phải đến cuối năm mới có thể thu được.
Trước mắt vàng bạc không còn, tiền vốn có thể xoay vòng cũng đã dùng hết bảy tám phần. Mà nàng cũng đã cạch mặt với Tô Hồng Mông, nói thẳng ra là ông ta sẽ không đưa bạc hàng tháng cho nàng nữa, ngay cả tiền của đệ đệ nàng cũng cắt luôn.
Tô Lạc Vân biết, cha của nàng là muốn ép nàng chịu thua, sau khi nhận sai thì sẽ ngoan ngoãn giao ra công thức hương cao cho Thủ Vị Trai như mẫu thân của nàng.
Nhưng mà nếu như nàng đã làm ầm ĩ đòi ra ở riêng thì tuyệt đối sẽ không cúi đầu.
Nghĩ đến đây, dưới sự giúp đỡ của Hương Thảo, Tô Lạc Vân đã bẻ một mảnh nhỏ từ khối Long Tiên Hương mà công chúa Ngư Dương đã giao cho nàng, sau đó thì đặt lên bàn nướng nhỏ bằng đồng trên bàn, bắt đầu điều chế hương liệu.
Sinh thần của phò mã sắp đến rồi, trước kia công chúa đã nói với nàng rằng đối phương hy vọng nàng có thể điều chế ra một mùi hương thích hợp với phò mã.
Tô Lạc Vân rõ ràng, chỉ cần nàng có thể điều chế ra mùi hương đó, thì nàng mới có thể khiến hầu bao thủng của mình căng trở lại, đệ đệ cũng không cần phải ăn rau thay thịt mỗi ngày nữa…
Lần này, nàng sẽ không điều chế ra mùi hương ngọt ngào nữa.
Nghe Lục Linh Tú nói, phò mã Triệu Đống của công chúa Ngư Dương có xuất thân là võ tướng, lúc trước bởi vì dáng vẻ hiên ngang cho nên mới bị công chúa nhìn trúng.
Khi đó hắn đã có thê tử rồi, nhưng công chúa vẫn khăng khăng muốn gả cho hắn. Phò mã Triệu Đống cũng là một người kiên cường, vậy mà có thể chống lại áp lực từ hoàng hậu, liều chết cũng không bỏ thê tử.
Mà công chúa Ngư Dương cũng rất cứng đầu, nếu như đối phương đã không chịu cưới thì nàng sẽ chờ cho đến khi hắn chịu lấy.
Rốt cuộc thì công chúa Ngư Dương cũng chờ được đến lúc thê tử của Triệu Đống chết vì khó sinh. Sau khi để tang thê tử ba năm, cuối cùng thì Triệu Đống cũng đồng ý cười công chúa đã gần ba mươi tuổi kia.
Nhưng mà cuộc sống sau khi thành thân có hạnh phúc hay không, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết rất rõ. Vị công chúa bình thường kiêu căng ngạo mạn này, khi ở trước mặt Triệu phò mã lại ngoan ngoãn nghe lời như một con mèo con. Cho dù hai người thành thân đã được hai mươi năm đi nữa thì nàng vẫn cẩn thận lấy lòng phu quân của mình mọi lúc mọi nơi như cũ, hèn mọn đến mức không giống như công chúa một nước.
Lúc đầu khi nàng ở phủ công chúa, quản sự đã đích thân nói với Tô Lạc Vân rằng Triệu phò mã có tật ra mồ hôi rất nhiều, cho dù lúc ngồi yên trên ghế thì mồ hôi cũng chảy đầm đìa, cũng có mùi hôi nhẹ của nam nhân. Công chúa sợ hắn thất lễ trước hoàng đế, cho nên công chúa muốn điều chế một loại hương có thể che đi mùi của Triệu Đống.
Nhưng Triệu phò mã ghét nhất là mùi hương nồng nặc của phấn son. Công chúa không thể tìm ra mùi hương thích hợp với đối phương, cho nên mới nghĩ đến việc để cho nữ nhi mù của nhà họ Tô điều chế ra một mùi hương đặc biệt.
Nghe quản sự nói như thế, Tô Lạc Vân mới biết chuyện mà bản thân đã nhận nguy hiểm đến mức nào.
Mặc dù con dân quý tộc của Đại Ngụy đã quen với việc thoa son trát phấn lên mặt nhưng cũng có rất nhiều nam tử rất ghét mùi hương. Triệu phò mã chính là người khác biệt duy nhất so với những nam tử ẻo lả hay thoa son trát phấn trong kinh thành này. Hắn là một nam tử khí huyết dâng trào, chưa bao giờ yêu thích việc đó.
Một nam nhân như thế nếu muốn dùng hương thì sẽ dùng mùi hương như thế nào?
Nếu như muốn che giấu mùi mồ hôi thì những hương liệu dùng để điều chế phải nồng một chút. Nhưng mà phò mã không thích mùi hương nồng nặc, điều chế ra cũng không dùng tới.
Kể từ đó, Tô Lạc Vân đã thử điều chế ra mấy loại, tất cả chúng đều không khiến nàng hài lòng. Trong lòng nàng biết rằng cơ hội này của công chúa chỉ có một lần duy nhất mà thôi, nếu như không thể nắm chặt thì nàng cũng chỉ có thể đi ra sau núi cắt cỏ cho đệ đệ nhà mình ăn qua ngày.
Hôm nay, khi Tô Lạc Vân điều chế hương thì phát hiện thiếu xạ hương.
Sau khi nàng và Tô Hồng Mông cạch mặt nhau, mỗi khi Tô Lạc Vân muốn mua hương liệu gì đều phải bỏ tiền túi ra mua. Bây giờ nàng muốn mua xạ hương, cũng không thể đi qua Thủ Vị Trai mua, chỉ có thể đi đến một cửa hàng khác bên lề đường.
Đáng tiếc là toàn bộ hương liệu tốt trong kinh thành này, ngoại trừ một vài thứ phải cung cấp cho hoàng cung, hầu hết đều do nhà họ Tô độc quyền phân phối. Mà hội chợ mua bán hương liệu phải một tháng nữa mới được tổ chức.
Tô Lạc Vân tìm khắp kinh thành những vẫn không tìm được loại nào thỏa mãn nàng.
Lúc sau thì nàng được người làm của một cửa hàng giới thiệu, đối phương nói rằng ở vùng ngoại ô của kinh thành có một người thợ săn rất hay đi Bắc Sơn săn bắt. Hôm qua đối phương đã phơi xạ hương dưới nắng, tất cả đều là hàng cao cấp. Chỉ là đối phương bán quá mắc, cửa hàng lại vừa nhập một lô hàng mới, có hơi lỗ, cho nên đã không mua. Nếu như cô nương muốn tìm hàng tốt nhất thì có thể tìm tới lão thợ săn họ Tầm kia mà mua.
Thời gian công chúa cần hương rất gấp, Tô Lạc Vân không muốn chậm trễ hơn nữa, cho nên đã kêu xa phu chở nàng và Hương Thảo, còn có thêm hai tên sai vặt đi thẳng tới thôn xóm ở vùng ngoại ô kinh thành.
Đến nơi, cuối cùng thì Tô Lạc Vân cũng tìm được người thợ săn, hơn nữa còn phát hiện ra bảo bối. Chỗ này của người thợ săn già không những có mấy khối xạ hương cao cấp ra mà còn có một tổ ong rừng rất lớn vừa được hái xuống. Dùng tổ ong mật rừng để điều chế hương liệu thì sẽ có hiệu quả rất thần kỳ.
Cho nên Tô Lạc Vân dứt khoát mua hết tất cả. Lúc thanh toán tiền bạc thì sắc trời vẫn còn sớm, nhưng mà Tô Lạc Vân lại cảm thấy gió thổi mang mát còn mang theo hơi ẩm, hình như là sắp mưa rồi. Cho nên nàng tranh thủ thời gian trở về nhà.
Xe ngựa đi được nửa đoạn đường, còn chưa nhìn thấy cổng thành thì trời đã mưa như trút nước.
Từ khi vào xuân đến nay, mưa to không ngừng. Mặc dù xe ngựa đã được đổi thành loại vải dầu chống thấm nước từ lâu rồi nhưng mưa ngoài trời rất lớn, dưới đất lại có nhiều sình lầy. Sau khi bánh xe sa vào trong vũng bùn thì đã không còn đi tiếp được nữa.
Xa phu khoác áo mưa, xuống xe nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện phía trước có một căn nhà tranh chuyên dùng để cho người đi đường nghỉ chân. Vì vậy đối phương lập tức hỏi đại cô nương có muốn qua bên đó tránh mưa hay không.
Tô Lạc Vân nghe thấy tiếng sấm chớp ầm đùng, ngoài trời mưa như trút nước. Nàng biết là cơn mưa này sẽ không tạnh ngay lập tức được, cho nên đã che ô, vịn người Hương Thảo bước xuống.
May mắn là nơi đây có củi do những người qua đường để lại, còn có cả đá đánh lửa. Xa phu đốt lửa lên, sau đó lấy ghế gỗ nhỏ từ trên xe ngựa xuống cho đại cô nương ngồi, còn bản thân đối phương thì ngồi chung với hai gã sai vặt ở ngoài cổng hiên, lấy thuốc lào ra hút.
Tô Lạc Vân rảnh rỗi không có gì làm, bàn tay vò bóp hai quả óc chó mà Hương Thảo đã đưa cho nàng. Đầu của nàng bị thương nặng, lúc trước, sau khi tỉnh lại nàng thường hay bị tê tay. Lang trung đã bày ra cách rằng lúc nàng rảnh rỗi thì thường xuyên vò bóp quả óc chó, coi như là xoa bóp huyệt đạo trong lòng bàn tay.
Đúng lúc nàng bóp được chín chín tám mốt lần thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng rầm rầm của xe ngựa.
Ngoại trừ âm thanh nói chuyện của vài nam nhân thì còn có những tiếng the thé cười đùa chói tai của nữ nhân, giống như muốn hù dọa chim chóc xung quanh, cực kỳ khó chịu.
Không lâu sau, mấy người hầu đi vào trong, nhìn thấy trong nhà tranh có người, lập tức nhíu mày nhăn mặt nói: “Các vị quý nhân trong kinh thành muốn dừng chân nghỉ ngơi ở chỗ này, xin các người nhường chỗ.”
Hương Thảo nghe vậy thì hơi tức giận, nói: “Ngoài trời đang mưa to, trước không có nhà, sau không có thôn, ngươi bảo chúng ta phải đi đâu để tránh mưa? Hơn nữa, rõ ràng là chúng ta tới đây trước, vì sao phải nhường…”
Lúc nói nửa câu sau, âm thanh của Hương Thảo nhỏ dần rồi ngừng hẳn. Bởi vì nàng ấy đã nhìn thấy một nam tử cao lớn bước vào đứng sau lưng người hầu, đó chính là Bắc Trấn thế tử, Hàn Lâm Phong.
Bộ dạng của hắn vẫn quần là áo lụa như trước, chỉ là bây giờ khoác thêm áo mưa, vạt áo cũng ướt nhẹp.
Chắc là vị thế tử gia này đi ra ngoại thành vui chơi bị mắc mưa, cho nên mới dẫn theo một đám bằng hữu có cả nam lẫn nữ của hắn đến đây tránh.
Hàn thế tử cũng đã nhìn rõ được người bên trong nhà tranh, chính là vị hàng xóm tốt bụng của hắn, nhưng không lại gần chào hỏi mà nhíu chặt lông mày, bộ dạng cực kỳ không thích. Hắn yên lặng một lát rồi dặn dò tên người hầu vừa đuổi người kia: “Có người rồi, chúng ta đi chỗ khác tránh mưa.”
Nghe Hương Thảo nói đối phương là Bắc Trấn thế tử, Tô Lạc Vân vội vàng đứng dậy, sau khi cúi đầu hành lễ thì nói: “Nếu như thế tử đã cùng bằng hữu đến đây rồi thì dân nữ cũng không quấy rầy ngài, chỗ này nhường cho các ngài tránh mưa.”
Nói rồi, nàng dựa vào trí nhớ của mình, cầm tay của Hương Thảo đi đến cửa nhà tranh. Chỉ là chưa đi được mấy bước thì đã đụng phải một bức tường, thì ra là Hàn Lâm Phong đã yên lặng chặn trước mặt nàng.
Bởi vì khoảng cách gần cho nên Tô Lạc Vân có thể ngửi được mùi son phấn nồng nặc trên người của hắn. Nàng nhớ Hương Thảo đã từng miêu tả dung mạo của vị thế tử gia này là vẻ đẹp hơi nữ tính, đoán rằng trên gương mặt của hắn tô trát son phấn rất nhiều, hoặc cũng có thể là bị lây mùi từ những nữ tử kia…
Hàn Lâm Phong cúi đầu nhìn Tô tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn này. Đối phương không ngừng thụt lùi về sau, giống như là đang tránh né rắn độc vậy.
Hắn thản nhiên nói: “Nha hoàn của cô nương nói đúng, mọi chuyện đều phải có thứ tự trước sau. Tại hạ làm sao có thể không biết điều mà đuổi các cô nương đi khỏi chỗ này trong trời mưa bão được, đã làm phiền rồi, cáo từ!”
Nói xong, hắn liếc Tô Lạc Vân thật kỹ rồi chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng mà thế tử của phủ Vĩnh An vương - Quách Yến đã ôm một vũ cơ hắn vừa dụ dỗ được đi vào trong đây.
Nhìn thấy Hàn Lâm Phong đứng chặn trước cửa, không cho hắn ta vào, Quách thế tử không hài lòng hét lớn: “Cái gì? Tìm chỗ khác? Ngoài trời mưa to đến mức có thể dìm chết một người đó! Nếu không tránh mưa ở đây thì ngươi muốn chúng ta bơi trong mưa lũ hay gì? Không đúng… chẳng lẽ bên trong căn nhà tranh rách nát này có chứa thú dữ hoặc thứ gì đó nguy hiểm hay sao mà ngươi lại chặn không cho ta vào…”
Quách Yến vừa cằn nhằn vừa nhón chân ngó vào bên trong qua bả vai của Hàn Lâm Phong.
Vừa nhìn một cái thì hắn ta đã không thể dời mắt ra được. Vì sao ở giữa chốn rừng hoang núi độc, mưa gió sấm chớp giật đùng đùng này lại có một nữ tử xinh đẹp trong sáng như trăng trên trời cơ chứ?
Quách thế tử lập tức cười nói: “Ở nơi thôn quê nghèo nàn mà vẫn có thể gặp được một người đẹp như thế này! Lâm Phong huynh, ngươi không cho ta đi vào là muốn ăn một mình hả? ích kỷ như vậy không giống ngươi một chút nào hết…”
Hương Thảo nghe mà trong lòng căng thẳng, đám công tử bột này nói chuyện với nhau không có chút đàng hoàng nào cả. Nơi đây là giữa rừng núi hoang vắng, nếu như đám nam nhân này bộc phát thú tính, thèm thuồng sắc đẹp của đại cô nương mà cưỡng hiếp nàng… thì phải làm sao bây giờ?
Quách Yến còn chưa nói xong thì tầm mắt của hắn bị thân thể cao lớn của Hàn Lâm Phong chặn ngang. Hàn Lâm Phong xoay người lại, nhìn hắn ta bình tĩnh nói: “Ta đã từng gặp vị tiểu thư này ở yến hội của công chúa Ngư Dương, cũng coi như là có quen biết. Mắt của nàng có tật, không thích nói chuyện với người khác, ngay cả công chúa cũng thương xót mà đối đãi với nàng rất khách sáo. Ngươi và ta đường đột tới đây, sợ là đã hù dọa Tô tiểu thư, cho nên ta mới muốn đi chỗ khác tránh mưa.”
Hắn cũng không nói ra thân phận con gái thương nhân của Tô Lạc Vân mà nói thẳng nàng là khách quý của công chúa Ngư Dương. Những người khác nghe thì cảm thấy sau lưng vị cô nương này có chỗ dựa rất lớn, bối cảnh cũng không tầm thường.
Công chúa Ngư Dương là nữ nhi mà bệ hạ yêu chiều nhất, lúc gả đi thì cũng gả cho Triệu Đống tay cầm trọng binh, không phải là người mà một thế tử vô tài vô đức như Quách Yến có thể trêu vào.
Huống chi, một người bất cần đời như Hàn Lâm Phong còn có ba phần né trách thì nhất định Tô Lạc Vân không tầm thường chút nào…