Nghe những lời này của Tô Lạc Vân, lúc này Đinh thị mới phát hiện cái bà già họ Điền kia quả nhiên là không đi cùng với nàng. Con nhóc chết tiệt này vậy mà lại ranh ma đến mức này, đã sớm nghĩ đến việc báo quan dọa Tô Hồng Mông.

Sau khi suy nghĩ kỹ thiệt hơn trong chuyện này, Tô Hồng Mông cũng đập tay xuống bàn, nói lớn: “Đủ rồi! Không phải ngươi muốn một cửa hàng riêng hay sao? Đúng là chỉ biết làm loạn mà thôi! Hở một chút thì lại lôi mẫu thân của ngươi ra, người đã được chôn cất rồi mà cũng không yên mồ yên mả với ngươi… Lát nữa ta sẽ kêu phòng sổ sách đưa khế ước của cửa hàng cho ngươi, chỉ là từ nay về sau ngươi cũng đừng hòng đòi tiền sinh hoạt hàng tháng từ quản gia nữa! Tự bản thân kiếm tiền nuôi sống mình đi!”

Đinh Bội không ngờ tới Tô Hồng Mông không thương lượng với bà ta mà đã tự ý quyết định chuyện này, gấp đến mức liên tục nháy mắt với ông ta.

Nhưng Tô Hồng Mông lại nâng tách trà lên uống một ngụm, không thèm nhìn bà ta.

Trong lòng của ông ta thật ra vẫn rất bực mình Đinh thị. Bà ta thật sự cho rằng ông ta không biết là ai đã ra lệnh cho tên sai vặt kia sao? 

Ông ba phải như thế này không phải là vì bao che cho bà ta hay sao!

Nhà họ Tô cũng không phải là một gia đình nhỏ, làm gì mà phải tính kế với nữ nhi mù lòa của ông? Dù sao đi nữa thì Tô Lạc Vân vẫn là nữ nhi của ông, ông đã đồng ý sẽ chia lợi nhuận cho nàng thì làm sao lại phải dùng tới biện pháp bỉ ổi này để đổi ý chứ?

Kết quả Đinh thị không thương lượng với ông ta, chọc giận tiểu tổ tông này, vô duyên vô cớ chuốc thêm phiền vào người cho ông. Nếu thật sự chuyện này quậy to đến mức lên công đường thì… thể diện của ông ta ở kinh thành này nhất định mất sạch!

Đây là ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm!

Chẳng lẽ Đinh thị không biết tính tình của Tô Lạc Vân hay sao. Nếu như nàng đã quyết định làm chuyện gì đó thì dù có đâm đầu vào ngõ cụt thì nàng vẫn bướng bỉnh phá tường đi tiếp! Nàng nói rằng sẽ đi báo quan thì nhất định là không phải hù dọa suông. Tô Hồng Mông ông vẫn còn cần thể diện, tuyệt đối không để cho chuyện xấu trong nhà của mình truyền đến tận nha môn.

Mà Tô Lạc Vân dùng danh nghĩa của Hồ thị để nguyền rủa, quả thật là dọa Tô Hồng Mông sợ hãi. Ông ta không khỏi nhớ đến dáng vẻ thở thoi thóp vì bệnh của Hồ thị, vừa nôn ra máu vừa trừng mắt nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt ám chỉ không cho phép ông ta ức hiếp hai đứa con của nàng ấy.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Tô Hồng Mông cảm thấy việc nhịn đau sang nhượng cửa hàng để đuổi tiểu tổ tông này đi vẫn rất có lời.

Tô Lạc Vân biết lát nữa cha của nàng bị Đinh thị nói mát, chỉ sợ là sẽ thay đổi ý định, cho nên rèn sắt khi còn nóng, cũng không lập tức trở về mà ở lại đợi Tô Hồng Mông gọi người đến làm giấy tờ sang nhượng, sau đó lại đến chỗ chuyên làm giấy từ để ấn dấu tay xác nhận.

Mặt khác, cha của nàng cho người gỡ tấm bảng hiệu lúc đầu của cửa hàng đó đưa cho quán trưởng của chuỗi cửa hàng, để đối phương giúp đỡ ông ta đổi thành tên của Tô Lạc Vân, nhập liệu vào hồ sơ. Từ đây về sau Tô Lạc Vân có thể tự mình mở cửa hàng hương liệu riêng của nàng rồi.

Hương Thảo trúng độc, mặc dù không nặng nhưng cũng cần một ít bạc để bồi thường, mua thuốc bổ bồi bổ cơ thể.

Phần tiền này cũng rất hợp tình hợp lý, cho nên Tô Hồng Mông yên lặng, dứt khoát đưa năm lượng bạc trắng của Vương Tam bồi thường cho Hương Thảo.

Bề ngoài Tô Lạc Vân nhìn như là thắng đậm, nhưng trong lòng vẫn rất thất vọng. Vốn dĩ nàng tưởng có thể xé rách bộ mặt dối trá của Đinh thị xuống trước mặt của Tô Hồng Mông.

Nhưng bây giờ nàng mới biết rằng, bề ngoài nhìn cha của nàng ba phải như vậy, nhưng trong lòng lại hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Qua chuyện này có thể thấy được rằng nếu như ông ấy đã thiên vị rồi thì rất khó phân biệt được đúng sai.

Thật ra Tô Lạc Vân không nghĩ là sẽ làm ầm lên tới tận công đường. Tô Hồng Mông là chủ nhân của nhà họ Tô, còn nàng lại là nữ nhi chưa gả ra ngoài của ông ấy, chưa có tách ra khỏi nhà. Nếu như Tô Hồng Mông lấy danh nghĩa chủ nhân của Thủ Vị Trai mà chủ động yêu cầu bãi bỏ đơn kiện, giải quyết riêng thì nàng cũng không thể làm gì được. Cho dù nàng có thật sự đến nha môn kêu oan vì bản thân và Hương Thảo đi nữa thì lúc đó chỉ sợ người cha đã mất hết thể diện này của nàng cũng không thèm để ý đến chuyện gì nữa.

Khi đó không những nàng mất trắng mà Tô Hồng Mông cũng sẽ hận chết nàng vì đã lan truyền chuyện xấu hổ trong nhà ra ngoài. 

Cho nên mặc dù trong lòng của Tô Lạc Vân rất buồn nhưng cũng chỉ có thể ước lượng cách làm người của Tô Hồng Mông mà cố gắng tranh thủ chút công đạo cho chính mình và Hương Thảo.

Nhưng mà dù sao thì Tô Hồng Mông cũng là tên cáo già đời trong thương trường nhiều năm, khi đối mặt với con hồ ly nhỏ do chính ông ấy sinh ra thì nhẹ nhàng thu tay một chút.

Mặc dù cửa hàng mà ông ấy cho Tô Lạc Vân nằm ở vị trí tốt nhất ở phía nam kinh thành nhưng nơi đó đã từng xảy ra hỏa hoạn, vẫn chưa tu sửa hoàn tất, đã bỏ hoang nhiều năm rồi.

Tô Hồng Mông rất coi trọng phong thủy, ông ta đã tìm một thầy phong thủy nổi tiếng đến nhìn phong thủy của cửa hàng đó. Đối phương nói rằng phong thủy nơi đó không vượng, việc làm ăn buôn bán sẽ rất khó khăn, cho nên Tô Hồng Mông đã rao bán nó. Chỉ là ông ta hét giá quá cao, cộng thêm việc không tu sửa tỉ mỉ sau hỏa hoạn nên có hơi xập xệ, không một ai thèm hỏi đến.

Dùng cửa hàng này như là lợi nhuận bồi thường cho Tô Lạc Vân, Tô Hồng Mông cũng không định bồi thường thêm tiền.

Phải biết rằng bây giờ loại Nhuận Tuyết Cao kia đã vang danh khắp kinh thành, lượng tiêu thụ đắt như tôm tươi, về sau còn có khả năng sẽ cháy hàng. Nếu như cẩn thận tính toán thì Tô Lạc Vân vẫn sẽ thiệt thòi hơn.

Qua chuyện này, Tô Lạc Vân coi như là đã biết thái độ của cha nàng, nàng cũng không thèm quan tâm hơn thua trước mắt. Chuyện công thức lần này đã nhắc nhở nàng một chuyện, chủ nhân hiện tại của Thủ Vị Trai là Đinh Bội.

Cho dù nàng có đề phòng được lần thứ nhất thì cũng không thể đề phòng mọi lúc mọi nơi.

Đã như vậy thì không bằng nhân cơ hội này làm cho một trận ra trò, tay trắng lập nghiệp, tạo dựng một cửa hàng của riêng. Cửa hàng xập xệ cũng không sao, chuyện quan trọng là phải nhập tên vào trong hồ sơ của chuỗi cửa hàng trong Kinh thành.

Mẫu thân của nàng chỉ để lại đất cằn, không thể gầy dựng trên đó được. Chỉ có thể bắt đầu từ con số không, tự thân thành lập thương hiệu riêng mà thôi.

Cái công thức đã bị sao chép kia cũng không còn quan trọng nữa. Nàng đã có thể điều chế ra Đạm Lê Hương Cao, đương nhiên cũng sẽ có thể điều chế ra một loại hương cao mới tốt hơn.

Chỉ là chuyện này vẫn cần có cái gật đầu từ Tô Hồng Mông. Không khéo khi chính mình mở cửa hàng lại mang tiếng xấu ăn cây táo rào cây sung trên lưng. Hiện tại cửa hàng đã nằm trong tay của nàng, có nghĩa là Tô Hồng Mông đã đồng ý rồi. Tô Lạc Vân cảm thấy gió thổi qua mặt nàng cũng cực kỳ dễ chịu.

Giống như những gì mà Vĩnh Tĩnh sư thái đã nói, nếu như con người có mục tiêu thì mỗi ngày đều sẽ cắm đầu cày cuốc, không có thời gian hối tiếc vì bất kỳ ai!

Còn Đinh Bội bên kia, sau khi Tô Lạc Vân rời khỏi thì đương nhiên sẽ bị Tô Hồng Mông tra khảo.

Tô Hồng Mông nói rõ, nơi đây không có người ngoài, bảo Đinh Bội đừng có bày ra dáng vẻ bản thân không biết gì lừa gạt ông. Ông lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, cũng không phải là hạng người nhà giàu ngu dốt, sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám lừa gạt chính mình!

Đinh Bội nhào vào người của Tô Hồng Mông, ôm chân của ông ta khóc lóc ỉ ôi, nói bản thân vô dụng, không nhìn ra được con người xảo trá của Vương Tam.

Thật ra là sau khi gã ta trộm công thức đã cho bà ta coi trước. Đinh Bội lại kêu người làm điều chế thử, thành phẩm thật sự quá thơm, cho nên bà ta đã thưởng cho gã ta năm lượng bạc trắng. Thật sự thì về sau bà ta cũng biết được công thức của Vương Tam không rõ nguồn gốc, chỉ cho là gã ta lén lút ăn cắp công thức chứ hoàn toàn không hề biết rằng gã ta lại bỏ thuốc muốn độc chết Hương Thảo!

Hơn nữa bà ta làm tất cả cũng là vì nhà họ Tô. Nhớ ngày đó, khi mà bà ta trao thân cho Tô Hồng mông cũng không cầu mong có danh phận gì, chỉ cảm thấy ông đối xử với bà ta còn tốt hơn cả cha mẹ ruột. Nhiều năm chung sống với nhau như vậy, bà ta đã bao giờ làm ra chuyện gì có lỗi với ông hay chưa? Lần này cho dù bỏ tiền ra mua công thức từ người khác cũng chỉ là vì nghĩ đến việc làm ăn của Thủ Vị Trai mà thôi, hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ quá phận nào!

Bà ta chỉ là một người phụ nữ của gia đình, làm sao lại có thể nghĩ ra những chuyện này chứ? Chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy rất đáng sợ rồi. Nếu như lão gia cảm thấy bà ta vô dụng, cùng lắm thì bà ta trả lại cho ông quyền quản lý, không thèm quan tâm đến nữa.

Giống như nhớ lại chuyện xưa, trái tim của Tô Hồng Mông mềm nhũn. Ông cảm thấy bản thân hiểu rất rõ người chung chăn gối với mình này, loại chuyện bỏ thuốc hại người ngủ mê mang này hoàn toàn không giống như hành động mà một người mảnh mai như Đinh thị có thể làm.

Hơn nữa công thức kia cũng không bị tiết lộ ra ngoài, sổ sách mà Đinh thị lấy ra cũng rất chỉnh chu, lợi nhuận còn nhiều hơn gấp ba lần so với lúc trước, thật sự là toàn tâm toàn ý vì ông ta.

Cũng do kẻ gian lén lút ẩn nấp bên người của Đinh thị, bị cái tên Vương tam kia xúi giục làm chuyện hồ đồ.

Bây giờ làm ầm đến mức này, thật ra cũng rất có lợi đối với Thủ Vị Trai. Tô Hồng Mông cũng đã hết giận, chỉ lạnh lùng nói: “Lần sau đừng có tự ý quyết định như thế. Là một người phụ nữ của gia đình, kiến thức hạn hẹp, khó tránh việc bị người xấu dụ dỗ, vẫn nên thương lượng thật kỹ với trượng phu trước rồi mới làm.”

Đinh Bội nghe thấy giọng điệu của tô Hồng Mông bình bình, cảm thấy bây giờ lại kêu ông thu hồi cửa hàng đã cho Tô Lạc Vân thì không tốt lắm, cho nên tạm thời nũng nịu dụ ông lăn giường với bà ta, dỗ ngọt ông.

Còn về tên Vương Tam kia, Tô Hồng Mông tuyệt đối sẽ không để hắn ta ở lại nhà họ Tô nữa, chỉ dặn dò Đinh Bội tìm người môi giới bán gã ta đến phía tây bắc xa xôi. Đó là nơi gà ăn sỏi, chó ăn cát, công thức mà gã ta ăn cắp được bán ra cũng không đủ mua màn thầu ăn. Gã ta có tiết lộ ra ngoài cũng vô dụng!

Ngoài miệng Đinh thị gật đầu đồng ý, còn sau lưng bà ta xử lý Vương Tam như thế nào thì chả ai biết được.

Đinh Bội bị Tô Lạc Vân quậy một trận như thế này, mặc dù bị kinh sợ nhưng lại không có xảy ra nguy hiểm nào. Bây giờ bà ta quản lý cửa hàng, chỉ cần động tay với sổ sách một chút thì có thể tham ô được một khoản riêng không nhỏ rồi.

Hơn nữa công thức này rất cháy hàng, tất nhiên bà ta sẽ không thể bỏ qua con dê béo này được.

Đáng tiếc là không được mấy ngày thì Nhuận Tuyết Cao của bà ta đã dần dần ế hàng. Đinh Bội cho người đi điều tra, mới biết được rằng mấy cửa hàng hương liệu khác trong kinh thành cũng bán ra loại hương cao tương tự bọn họ.

Chỉ là hương cao của bọn họ có một cái tên khác, gọi là Thấu Cốt Hương và Tẩm Lê Túy. Nhưng mà cho dù có đổi thành tên gì đi nữa thì hai loại hương cao đó lại giống y chang với Nhuận Tuyết Cao.

Rõ ràng là công thức điều chế hương cao của Thủ Vị Trai đã bị tuồn ra ngoài! Tô Hồng Mông tức giận đến mức bóp nát tẩu thuốc lào trong tay, chất vấn Đinh Bội: “Rốt cuộc thì tên Vương Tam kia đang ở đâu.”

Đinh Bội kiên quyết nói rằng Vương Tam đã bị bà ta bán đi rất xa, tuyệt đối không thể tiết lộ công thức được. Vì vậy Tô Hồng Mông đã đi tìm Tô Lạc Vân.

Tô Lạc Vân ngây thơ hỏi lại: “Chẳng lẽ cha cho rằng con có thể tiết lộ công thức mà mình vất vả nghiên cứu ra được cho người khác hay sao? Có lẽ là do người làm của cha không đáng tin, nếu không thì cha tra hỏi từng người một?”

Tô Hồng Mông bị hỏi đến cứng họng, tức giận dạy dỗ nàng vài câu, rồi lại nhắc đến việc tháng này sẽ không chu cấp tiền cho tỷ đệ hai người các nàng nữa rồi lập tức phất tay áo cho Tô Lạc Vân đi về.

Sau khi Tô Lạc Vân ra khỏi nhà lớn của nhà họ Tô thì cực kỳ thích thú thở một hơi… Bởi vì công thức thật sự là do nàng cố ý tuồn ra ngoài.

Đinh Bội muốn kiếm thật nhiều tiền bằng công thức của nàng? Đừng có nằm mơ!

Nếu như là Tô Lạc Vân của lúc trước thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như thế này. Nhưng mà nàng vẫn đang trưởng thành mỗi ngày, khó trách được sẽ học được những điều xấu. Qua cầu rút ván là tuyệt học của nhà họ Tô, nàng vừa học vừa thực hành, cũng chỉ có thể học được một chút da lông mà thôi.

Bây giờ khắp nơi trong kinh thành đều toàn là mùi hương lê thơm nức mũi, tóm lại cũng không ai nhớ nguồn gốc của nó!

Nhưng mà đối với chuyện tỷ tỷ của mình muốn mở cửa hàng hương liệu thì ngày nào Tô Quy Nhan cũng lèm bèm.

Hắn cảm thấy tỷ tỷ của hắn vừa bỏ tiền túi ra sửa chữa lại cái căn nhà rách nát này, bây giờ lại phải sửa chữa cái cửa hàng xập xệ, phong thủy không tốt còn bị bỏ hoang nhiều năm này. Những chuyện này tốn rất nhiều tiền, chỉ sợ là cuộc sống sau này sẽ trở nên rất khó khăn.

Tô Lạc Vân lại cười, nói: “Yên tâm đi, cho dù tỷ tỷ có đi ăn xin thì vẫn sẽ có thịt cho Nhạn Nhi ăn.”

Tô Quy Nhạn ngẩng đầu, nói: “Tỷ, là do đệ vô dụng. Đợi ngày sau đệ học thành tài, nhất định sẽ mua cho tỷ tất cả những gì mà tỷ muốn…”

Hắn vừa nói dứt câu thì ngoài sân đã có người gõ cửa nhà. Thì ra là hàng xóm quyền quý của hẻm sát vách, phủ Bắc Trấn thế tử phái người đưa tặng mấy hộp thuốc bổ.

Xem ra vị thế tử gia này rất băn khoăn về việc bản thân đã đụng trúng xe ngựa của vị hàng xóm tốt bụng, cho nên đã sai người tặng thuốc bổ để nàng bồi bổ cơ thể.

Có lẽ đối phương tự biết thanh danh của bản thân không tốt, sợ ảnh hưởng đến danh dự của cô nương nhà lành, cho nên gã sai vặt tặng đồ kia luôn miệng nói là do thế tử nhà gã vừa gặp đã thân với Tô công tử, lại nghĩ đến lúc này Tô công tử đang ngày đêm học tập, chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới thì tặng cho hắn một ít thuốc bổ, hy vọng công tử không chê.

Chỉ là những thứ thuốc bổ được tặng đều là thiên ma, bột mật gấu, còn có hạt của cây quyết minh.

Những người có chút hiểu biết về dược liệu nhìn vào thì sẽ biết những thứ này đều là thuốc dùng để trị chứng đau đầu, bổ gan sáng mắt. Cho dù không nói rõ thì cũng có thể đoán ra được những thứ này thật sự là đưa cho ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play