Nghe Hàn Lâm Phong nói, Quách Yển thu lại nụ cười cợt nhả, nghi ngờ nhìn Tô tiểu thư.
Mắt có tật, không phải chứ! Cô nương kia mắt to đẹp đến thế kia nhưng không thấy đường. Lúc đi lại, lúc ngồi xuống cũng phải dựa vào nha hoàn, mò mẫm đi về phía trước.
Đúng là người đẹp bị trời ghen ghét! Đáng tiếc! Đáng tiếc! Nhưng mà mỹ nhân mờ mịt không nhìn thấy, tất cả đều dựa vào đôi bàn tay mềm mại tinh tế mò mẫm...Nếu chỉ có hai người ở riêng với nhau thì cũng có một loại phong tình khác...
Trong đầu Quách Yển toàn là ý nghĩ vui đùa nhưng vì ám chỉ của Hàn Lâm Phong nên hắn ta không dám buông lời mạo phạm, nhưng có chết cũng không chịu đội mưa đi ra chỗ khác.
Mưa to như vậy, có thể đi đâu? Bằng hữu đi cùng phía sau cũng la hét ồn ào.
Giằng co lúc lâu, Hàn Lâm Phong mới nghiêng người cho bọn họ đi vào.
May mắn thay, căn nhà tranh đủ lớn, vậy nên bọn họ kê một cái bàn nhỏ và đốt lửa sưởi ấm ở bên trong.
Ở bên ngoài mưa ngày càng to, Lạc Vân thấy bọn họ đi vào nên muốn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa bước ra khỏi nhà tranh thì đã bị mưa to dọa cho lùi về. Con đường phía trước trũng xuống như sông, đi bộ cũng khó.
Nếu Hàn thế tử không đến trêu chọc các nàng thì các nàng chỉ có thể tạm thời trú mưa ở đây.
Tầm mắt của Quách Yển xuyên qua ngọn lửa nhìn Tô Lạc Vân bên kia, trong lòng có chút ngứa ngáy. Đáng tiếc lúc mỹ nhân trở về lại sai nha hoàn lấy nón trùm mặt trên xe ngựa xuống, che đi gương mặt xinh đẹp.
Hắn ta nhìn không đã ghiền liền nhỏ giọng hỏi Hàn Lâm Phong, Tô tiểu thư là con cái của quý phủ nào? Hàn Lâm Phong lại giả ngu không trả lời.
Quách Yển thầm mắng trong lòng, nghi ngờ tiểu tử này học xấu, muốn giấu đồ cho riêng mình, uổng công mỗi lần hắn ta ăn chơi phóng túng đều nhớ phần Hàn Lâm Phong!
Lúc này ngoài nhà tiếng mưa vang lên không dứt, nghe lâu liền có chút buồn ngủ.
Vốn dĩ Quách Yển ở ngoại ô Lâm Khê Đình uống không ít rượu, bây giờ nhàm chán còn có tiếng mưa rơi làm bạn khiến hắn ta buồn ngủ vô cùng.
Đang nấu nước pha trà thì Quách Yển không chịu nổi nữa bèn sai người trải da thú và chiếu dày, ôm nữ tử xinh đẹp đi theo hắn ta, nằm xuống ngáy to.
Những người khác cũng lần lượt tìm một chỗ ngủ nghỉ hoặc túm tụm quây quần nói cười tự tìm niềm vui.
Tô Lạc Vân và Hương Thảo ngồi trong một góc nhà tranh, nước sông không phạm nước giếng.
Đám người phú quý ăn chơi nhiều đương nhiên cũng nói đến một số tin tức.
Nhắc nhiều nhất là đám loạn thần tặc tử Tào Thịnh ở phía Bắc. Nghe nói Tào Thịnh giương cao ngọn cờ giành lại đất đai, chiêu binh mãi mã, chiến đấu với kỵ binh của Thiết Phất Quốc ở Bắc địa, lộ ra chí khí càng thêm ngang ngược.
Vài ngày trước, khó khăn lắm mới bắt được hắn, ai ngờ giữa đường nhảy ra bọn cướp, cướp hắn ta đi.
Bây giờ chiến tranh lại nổ ra ở phía bắc, Khả Hãn của Thiết Phất Quốc tức giận vô cùng, thương lượng với Đại Ngụy mấy lần, dùng ngôn ngữ mạnh mẽ có ý muốn xé bỏ thư hưu chiến.
Những ngày tháng bình yên tốt đẹp, chỉ vì một vài kẻ phản nghịch mà gây rối cả lên, dường như đám quý nhân đó ai cũng buông lời oán trách. Đại ý nôm na là phía bắc hoang tàn, nếu chỉ vì giành chút đất đai sỏi đá gây ra chiến tranh đúng là mất nhiều hơn được.
Tô Lạc Vân im lặng lắng nghe, trong lòng cũng có chút cảm khái.
Cữu cữu của nàng, Hồ Tuyết Tùng thật ra cũng ủng hộ Tào Thịnh. Dù sao thì, năm xưa hai mươi châu của phía Bắc bị cắt mất quá oan uổng, những dân chúng lớn tuổi vẫn luôn nhớ đến nỗi nhục nhã trên gò đất năm đó.
Ai mà không muốn có thể giành lại quê hương, sớm ngày thống nhất đất nước?
Bây giờ triều đình chủ trương nghị hòa với Thiết Phất Quốc, những kẻ nóng giận đi ngược lại với chủ trương của triều đình, thành lập quân đội riêng tất nhiên sẽ trở thành phản tặc trong miệng người ta.
Hồ Tuyết Tùng dù khát khao lấy lại đất đai đã mất nhưng không dám công khai ủng hộ. Chỉ có lúc uống rượu nói chuyện phiếm với cháu gái mới buồn bã nói ra những lời hào hùng: “Nam tử hán đại trượng phu phải cầm vũ khí giành lại đất nước, lập được công trạng.”
Tào Thịnh rất được lòng dân.
Nhưng Tô Lạc Vân không muốn nghe những thứ này. Bởi vì người cướp Tào Thịnh là người trốn trên thuyền của nàng, nàng không muốn dính vào mớ hỗn độn đó.
Chắc còn có một người nhàm chán giống nàng, là Hàn thế tử. Nàng nghe được đám người nói chuyện rôm rả náo nhiệt nhưng không nghe thấy tiếng Hàn Lâm Phong. Hắn là con nhà phú quý ăn chơi sa đọa, hẳn cũng không thích mấy chuyện chém giết này.
Lúc này Tô Lạc Vân đang nhớ lại những gì Hàn thế tử vừa nói, nàng có thể nghe ra Hàn thế tử đang bảo vệ nàng, xem ra con người của vị thế tử này rất tốt.
Cho nên, khi gã sai vặt của Hàn Lâm Phong đến hỏi các nàng có muốn uống trà nóng không, Tô Lạc Vân cũng không từ chối.
Nhưng khi nhận lấy chén trà, nàng không uống mà chỉ cầm trong tay sưởi ấm. Nếu không, chính mình và Hương Thảo bị người hạ thuốc thì kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không hay.
Hàn Lâm Phong cũng ngồi trên da thú xa đống lửa, lười trả lời đồng bạn mà cố tình dừng mắt trên người Tô Lạc Vân đang ngồi bên kia.
Hôm nay gặp lại nàng là ngoài ý muốn. Lúc Hàn Lâm Phong nhìn thấy nàng, trái tim không khỏi lộp bộp.
Người không thích cuộc gặp tình cờ không chỉ có hắn.
Thấy bóng lưng Tô tiểu thư cứng đờ, ngồi quay lưng về phía bọn họ, thoạt nhìn cũng đang cố gắng nhẫn nhịn.
Tô Lạc Vân nghe tiếng mưa ngoài hiên, trong lòng có chút lo lắng. Các nàng ra ngoài đã lâu, cơm trưa còn chưa ăn. Ngoài sốt ruột, nàng còn có chút đói, bụng cũng không nghe lời nàng mà kêu gào.
Nàng chỉ mong đám người đang trú mưa bên kia cười to hơn, đừng chú ý đến nàng.
“Ta có một ít điểm tâm, nếu cô nương không chê bánh cứng khó ăn thì có thể ăn nó lót dạ.” Đúng lúc bụng nàng kêu ùng ục một hồi thì có giọng nam nhân vang lên bên cạnh nàng.
Tô Lạc Vân giật mình, thính giác của nàng rất nhạy bén nhưng không biết vì sao lại không nghe được tiếng bước chân của vị thế tử này.
Hóa ra nhân lúc những người khác đang vui đùa không để ý, Hàn Lâm Phong đứng dậy thong thả đi đến bên cạnh Tô Lạc Vân, đưa hộp bánh cho Lạc Vân.
Nhìn thoáng qua chén trà trong tay Tô Lạc Vân, hắn liền hiểu ra. Một tay mở hộp bánh, cầm lấy một cái bánh, chia đôi rồi đưa một nửa cho Tô Lạc Vân, nửa còn lại thì bỏ vào miệng nhai.
Sau khi nuốt xuống, hắn nói: "Cũng may cái bánh này không bị ẩm. Tại hạ đã ăn thử, cô nương có thể yên tâm thưởng thức.”
Tuy hắn không nói rõ ràng, nhưng Tô Lạc Vân cảm thấy hắn đã nhìn thấu sự cảnh giác của nàng. Ăn thử cũng vì để nàng nhìn rõ hắn là quân tử thẳng thắn.
Nàng cũng không tiện từ chối, cảm ơn xong liền tháo mũ trùm đầu xuống, chậm rãi ăn hết nửa cái bánh còn lại, bụng dạ cũng thoải mái hơn một chút.
Hàn Lâm Phong ngồi đối diện với Tô Lạc Vân, giọng nói thản nhiên lướt qua đống lửa hỏi: "Sao Tô tiểu thư lại trú mưa ở đây?”
Tô Lạc Vân cúi đầu nói nàng tới đây tìm hương liệu để điều hương cho Triệu phò mã, còn nói công chúa cần gấp, tối nay phải đến phủ công chúa diện kiến.
Đương nhiên, nửa sau đều là lời nói dối, sao nàng có thể chạm được đến cửa của phủ công chúa.
Ngụ ý là: Ta đang thay Ngư Dương công chúa làm việc, thế tử thức thời đừng chọc đến ta!
Hàn Lâm Phong nhướng mày, vậy mà vị tiểu thư này biết học đi đôi với hành, học theo hắn cáo mượn oai hùm lại còn rất ra dáng.
Hắn giả vờ không hiểu ẩn ý trong lời nói của nàng, ném một khúc củi vào đống lửa: "Cô nương thật sự không nên nhận việc này. Xưa nay phò mã gia luôn chán ghét nam tử dính mùi phấn hoa, Nếu cô nương không làm đúng theo ý hắn, sợ là công chúa sẽ giận chó đánh mèo lên người cô nương.”
Đây chính là điều Tô Lạc Vân đang lo lắng, bây giờ nghe Hàn Lâm Phong nói như vậy, nàng không khỏi cắn môi lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Triệu phò mã không có mùi hương yêu thích?”
Hàn Lâm Phong nhìn nàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, hơi híp mắt rồi thản nhiên nhìn về phía ngọn lửa đang cháy không ngừng.
Dường như lời nói của Tô Lạc Vân đã chạm vào ký ức sâu trong lòng hắn, hắn nhẹ giọng nói: “Mùi hương yêu thích... đều là hồi ức không thể buông xuống...”
Tô Lạc Vân nghe được lời này, suy nghĩ một hồi: Đúng vậy, nếu như thật sự yêu thích, sao có thể dễ dàng buông tay?
Cũng giống như nàng, mùi hương mà nàng thích nhất cũng chính là hương hoa nhài mà mẫu thân nàng yêu thích lúc còn sống. Mỗi lần ngửi thấy đều có cảm giác như trở về ngày còn bé, mẫu thân nàng vừa ngồi trước gương thoa dầu hoa nhài lên tóc vừa quay đầu cười với nàng...
Nghĩ đến đó, Tô Lạc Vân như được nhắc nhở cho tỉnh ra.
Không thể buông? Năm đó Triệu phò mã chịu đựng áp lực cũng quyết không hưu thê, sau đó sống cô độc ba năm.
Nếu không vì ái nữ của bệ hạ sốt ruột bức ép, Triệu phò mã nhất định sẽ cả đời không lấy thê. Vậy thì thứ phò mã không thể buông xuống được chẳng phải là mùi hương của vong thê?
Nhưng vong thê của Triệu phò mã thích mùi hương gì?
Nàng ngập ngừng hỏi Hàn Lâm Phong, vong thê của phò mã gia là người như thế nào?
Hàn Lâm Phong sửng sốt một chút, dường như hiểu được tâm tư của Tô Lạc Vân, nghĩ một lúc liền trả lời: “Tuy ta chỉ mới ở kinh thành hai năm nhưng đám sai vặt với đám hạ nhân ở phủ phò mã có qua lại. Đợi đến lúc ta trở về sẽ cho người dò hỏi xem thị nữ của vong thê phò mã đang ở đâu, cô nương hỏi một chút sẽ biết thôi.”
Tô Lạc Vân không ngờ Hàn Lâm Phong lại khẳng khái giúp đỡ nàng. Ngoài lòng cảm kích cũng không thể không đề phòng. Nàng chỉ khách khí nói lời cảm tạ với Hàn thế tử, bày tỏ chính mình chỉ tùy tiện hỏi, thế tử không cần để ý.
Khóe miệng Hàn Lâm Phong khẽ cong: "Xem ra cô nương không thích nợ ân tình người khác, tại hạ cũng vậy, giúp cô nương cũng chỉ vì trả lại ân tình.”
Tô Lạc Vân nghe không hiểu, hắn nợ nàng lúc nào?
Đương nhiên Hàn Lâm Phong sẽ không nói đến chuyện trên thuyền hôm đó kề dao lên cổ Tô Lạc Vân, chỉ lạnh nhạt nói: “Xe ngựa của ta từng đụng phải cô nương, món nợ này làm sao trả cho hết. Hơn nữa, công chúa cũng không thích người khác nhắc đến vong thê của phò mã, Tô tiểu thư đừng ra mặt, tránh chọc phải rắc rối...”
Lúc hai người trò chuyện, cơn mưa bên ngoài cũng dần dần ngơi đi. Hàn Lâm Phong đứng dậy nhìn ra bên ngoài, sau đó lại nhìn đám người Quách Yển đang ngủ chổng vó.
Hắn ở chung với bọn họ đã lâu, cũng biết đức hạnh của Quách Yển. Nếu vị này tỉnh rượu, chỉ sợ sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào nàng.
Hắn quay sang nói với Tô Lạc Vân:”Nếu cô nương muốn đến phủ công chúa thì nhân lúc trời tạnh đi nhanh đi. Bánh xe ngựa của cô nương quá hẹp, không lội nổi bùn đất, ta phải ở đây chờ đồng bạn tỉnh rượu, có thể cho tiểu thư mượn dùng xe ngựa phủ thế tử.”
Tuy Tô Lạc Vân muốn từ chối nhưng vị thế tử này nhìn thì ôn hòa nhưng thực sự bá đạo cực kì, không thích thương lượng với người khác.
Sau khi hắn phân phó xong, gã sai vặt vô cùng thuần thục chuyển đồ dùng của Tô Lạc Vân lên xe ngựa của phủ thế tử.
Tô Lạc Vân không từ chối được, chỉ có thể tiếp tục cảm tạ hắn, ngồi lên xe ngựa.
Trong cỗ xe rộng rãi vẫn vương vấn mùi phấn son.
Lúc Tô Lạc Vân đưa tay mò mẫm, phát hiện bên cạnh bàn trà có một khay trà ở bên dưới. Ấm trà tử sa* sờ vào vẫn còn ấm, hẳn là đã dưỡng trà được một thời gian, rất được lòng chủ nhân.
* Một loại đất quý
Đầu ngón tay mẫn cảm của Lạc Vân mò mẫm phát hiện có một hàng chữ nhỏ trên ấm. Cẩn thận cảm nhận, hóa ra là một câu trong ‘Đạo Đức Kinh’: ‘Ngã độc bạc hề kỳ vị triệu.
Loại câu tu tâm dưỡng tính này thường xuất hiện trên các loại ấm tử sa quý giá, để chủ nhân tự ngẫm lại chính mình.
Câu này ngược lại với Hàn Lâm Phong quá, lẽ ra phải là một câu như "Hôm nay có rượu, hôm nay say" khuyên con người nên tận hưởng lạc thú trước mắt.
Câu nói thoát tục hồng trần, mọi người vui cười hoan lạc chỉ có mình hắn thanh tỉnh không hợp với Hàn Lâm Phong mà nàng biết.
Mà hầu hết những đồ vật xung quanh quý nhân đều là do người hầu chọn lựa hoặc bằng hữu tặng cho, không tương xứng với chủ nhân cũng không có gì là lạ.
Tô Lạc Vân khẽ thở dài, cẩn thận đặt ấm trà xuống, thầm nghĩ chủ nhân của xe ngựa vừa rồi chỉ dùng mấy câu đã phá tan sương mù, giúp nàng giải quyết chuyện lớn.
Lần đầu tiên nàng tò mò: Hàn Lâm Phong này, rốt cuộc là người như thế nào?