Năm tiên hoàng băng hà ta mới bốn tuổi, vẫn còn ở Tây Bắc kéo Lục Cảnh Tự nghịch bùn với mình.

Chỉ nghe khắp đường đều đồn đại Đại Hoàng tử dẫn quân vây thành, một mình xông vào hoàng cung. Sau đó chỉ trong một đêm, tất cả Hoàng tử Hoàng nữ trong cung đều bị tàn sát.

Nghe đồn Đại Hoàng tử vì tìm kiếm di chiếu đã lục tung cả hoàng cung, thậm chí còn gi-ế-t đến trước mặt Hoàng hậu, nhưng lại bị Nhị Hoàng tử đần độn kia xông ra một kiếm kết liễu.

Từ đó Đại Hoàng tử mang tiếng mưu phản bị nghiền xương thành tro, Nhị Hoàng tử lên ngôi trở thành Hoàng đế hiện tại.

Nhị Hoàng tử này vốn do một cung nữ sinh ra, bệnh đần độn là mang từ trong bụng mẹ. Nếu không phải thực sự không còn ai, cũng đâu đến lượt hắn ta lên ngôi. Chính vì vậy, Nhị Hoàng tử lên ngôi, Hoàng hậu được phong làm Thái hậu, buông rèm nhiếp chính nắm giữ quyền hành.

Nhưng suy cho cùng chuyện trong Thái Hòa điện đều diễn ra sau cánh cửa đóng kín, không ai thấy được rốt cuộc hôm đó trong hoàng thành đã xảy ra chuyện gì.

Không biết từ khi nào, trong dân gian bắt đầu lan truyền, nói tất cả những chuyện này đều do Thái hậu sắp đặt, muốn khống chế Hoàng đế để chuyên quyền.

Một hai người nói thì c.h.é.m đầu là xong, nhưng người nói quá nhiều, Thái hậu ngồi không yên, lúc này mới nhớ ra tiên hoàng còn có một Tam Hoàng tử ở Tây Bắc. Vì vậy bà ta hạ chỉ, ra lệnh cho cha ta hộ tống Lục Cảnh Tự hồi kinh.

Lục Cảnh Tự coi như số phận quay ngoắt, vừa hồi kinh đã được phong làm Dụ Vương, còn phá bỏ phủ đệ cũ của Đại Hoàng tử, xây dựng lại riêng cho hắn thành phủ Dụ Vương.

Nhớ lại ngày hồi kinh đó, Thái hậu ôm Lục Cảnh Tự khóc đến khàn cả giọng trên đại điện, còn kéo cả Hoàng đế diễn một vở kịch thoái vị, trên dưới cả triều nghe xong đều xúc động, người không biết còn tưởng Dụ Vương là con ruột của bà ta.

Mặc dù Lục Cảnh Tự là người phóng túng nhưng không ngu, đương nhiên khéo léo từ chối. Từ đó, Lục Cảnh Tự trở thành vị Dụ Vương tiêu d.a.o nhất Đông Lương này, chỉ cần không động đến quyền lực, không kết bè phái, hắn muốn gì có nấy, muốn làm gì thì làm, cho dù hắn đòi mặt trăng trên trời, Thái hậu cũng sẽ phái người đi hái về cho hắn.

Chỉ tiếc cho Thần Quý phi kia, chưa kịp hưởng phước cùng Dụ Vương đã hương tiêu ngọc vẫn trên núi.



Diễn một màn mẹ hiền con thảo xong, từ đó trong dân gian không còn lời đồn đại nào nữa, chỉ than thở hoàng thất Đông Lương không có người kế tục, Đại Hoàng tử kia thật đáng ghét.

4

Sau chuyện hôm nay, chẳng hiểu sao Lục Cảnh Tự bị ta lôi ra làm bia đỡ đạn, vậy mà vừa lên xe đã không thèm chào hỏi, nghiêng đầu dựa vào đệm mềm ngủ thiếp đi, dáng vẻ như chuyện chẳng liên quan gì đến hắn.

Thấy hắn ngủ, ta cũng không làm phiền, lấy từ trong n.g.ự.c ra một quyển sách rồi bắt đầu đọc. Nào ngờ đọc chưa được bao lâu, bên ngoài bỗng đổ những hạt mưa to bằng hạt đậu.

Rất nhanh, mưa rơi tầm tã, càng lúc càng dày đặc. Tuy nhiên, xe ngựa vừa ra khỏi cổng cung đã gặp Kỷ Vân Nhu đang đứng một mình bung ô chờ đợi.

Thấy trong xe ngựa là ta, Kỷ Vân Nhu nheo mắt, lập tức thong thả tiến lên chặn xe lại:

"Xin Tam tiểu thư dừng bước."

Ta nhíu mày, chỉ thấy Kỷ Vân Nhu không nói gì đã đặt ô sang một bên, đội mưa quỳ xuống dập đầu với ta.

"Vân Nhu tạ ơn đại ân của Tam tiểu thư."

"Tạ ơn ta chuyện gì?"

Kỷ Vân Nhu ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ: "Ai cũng nói Tam tiểu thư là người trên đầu quả tim của Thái tử điện hạ, bây giờ Tam tiểu thư đồng ý để Kỷ Vân Nhu gả vào Đông cung, tất nhiên phải tạ ơn. Chỉ là trong lòng Thái tử có Tam tiểu thư, mong Tam tiểu thư thức thời một chút, tự mình xin gả vào Đông cung."

Ta tặc lưỡi, nhìn nàng ta: "Tự cam chịu làm thiếp thì thôi, sao cứ phải tự tìm cho mình một chủ mẫu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play