Mùa thu năm Hòa Ninh thứ hai mươi.
Hành cung suối nước nóng Đông Bắc.
Ta cầm tấu chương nhíu mày nhìn, phía sau Cần Chi đang múc nước cho ta.
"Bệ hạ, người đã xem cả ngày rồi, ngâm mình trong nước cũng không được nghỉ ngơi sao."
Ta ném tấu chương ra ngoài: "Ngươi nói xem Lục Cảnh Tự có phải là ăn no rửng mỡ không, sao cứ phải xây đài quan cảnh trên đập nước? Chẳng phải là khổ dân hao tổn tiền tài sao?"
"Dụ Vương điện hạ cũng là nghĩ rằng phong cảnh tráng lệ như vậy, nên để người đi xem."
"Một nghìn vạn lượng đấy, hắn lấy lòng trẫm bằng cách tiêu tiền quốc khố? Nói gì về đây làm việc cho ta, chẳng bằng về Tây Tương kế thừa ngôi vị của hắn đi."
Thấy ta nhíu mày, Cần Chi cười nói: "Lại nói, Kỷ Vân Nhu kia lại nửa c.h.ế.t nửa sống rồi, nói là mỗi ngày chuyển thuốc đến kho của Thái y viện, chuyển đến chóng mặt tê tay, ngày nào cũng đình công."
Ta nghe xong gật đầu: "Nói với người bên dưới một tiếng, nếu nàng ta không quen ở trong kho của Thái y viện thì để nàng ta đến nhà lao của Đại Lương ở vài ngày, cho nàng ta thay đổi tâm trạng."
Cần Chi cười nói: "Dù sao cũng không thể ép quá, nếu nàng ta thực sự tự vẫn c.h.ế.t thì thuốc của Đại Lương chúng ta sẽ đứt nguồn cung."
"Không phải Thái y viện đã nghiên cứu những loại thuốc đó rồi sao, nói là có một số dược liệu có thể tự chiết xuất được, Kỷ Vân Nhu này sớm muộn gì cũng có ngày không còn, Đại Lương ta cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào nàng ta."
"Bệ hạ lo xa nghĩ rộng, hy vọng đám người Thái y viện đó có được y thư, có thể mở mang được chút ít."
Sau khi lên ngôi, ta sớm đã đem những cuốn sách mà mẹ ta để lại năm xưa chuyển hết vào cung, trong đó còn để lại một số bản sao binh thư cho phụ thân và huynh trưởng nghiên cứu.
Phần còn lại đều được phân loại sắp xếp, còn đặc biệt lập ra một học viện, chuyên để người giải đọc nội dung trong những cuốn sách đó.
Nhờ vào những cuốn sách này, Đại Lương đổi mới từng ngày, trăm họ giàu có an lành, trong vài năm, nói là thịnh thế cũng không quá.
Nghĩ đến những năm tháng đã qua, lại nghĩ đến kết cục kiếp trước, ta thở dài, chỉ thấy cuộc đời như giấc mộng.
"Cần Chi, hiện giờ đã yên ổn rồi, qua năm ngươi hãy đi Tây Bắc đi, Đại ca ngày ngày gửi thư thúc giục, làm như trẫm không muốn để ngươi đi vậy."
Cần Chi lại đỏ mặt: "Cần Chi không nỡ rời xa bệ hạ."
Ta cười cười, biết rằng nếu không phải Đại ca ta đích thân đến đón, có lẽ nàng ấy thực sự sẽ không đi, cũng không khuyên thêm nữa, đành nhắm mắt tựa vào bể nước.
"Đúng rồi, Văn Trình thế nào rồi? Sao cũng không có thư của hắn ta, nghe nói hắn ta muốn đi du ngoạn Tây Tương, sao lâu rồi không có tin tức, hắn ta không định cư ở đó chứ? Ngươi nói xem Tây Tương quả nhiên là tốt, nghe nói ở đó có rất nhiều món ngon, không biết khi hắn ta về có mang được một ít không. . ."
Ta tự nói một mình, hồi lâu, phía sau không còn tiếng động.
Khi ta quay đầu lại nhìn, lại phát hiện Cần Chi đã sớm rời đi.
Ta mắng một câu, vừa định xoay người, lại cảm thấy nước phía sau d.a.o động, có người quấn lấy ta.
Ta giật mình, trong chốc lát, cằm của Lục Cảnh Tự đã tựa lên vai ta.
"Thật là lạnh nhạt, dù nhớ đến một chưởng quỹ cũng không hỏi thăm ta một chút."
"Chẳng phải chàng đang ở Giang Nam giám sát việc xây đập sao, đến đây khi nào?"
"Xem ra nàng chẳng hề nhớ ta, vậy ta đi đây."
Thấy hắn ngẩng cằm lên, ta đưa tay bóp má hắn: "Nhớ chàng, nhớ chàng tiêu một nghìn vạn lượng xây đài quan cảnh, sao chàng không bán mình đi xem trị giá bao nhiêu?"
Trong mắt Lục Cảnh Tự vốn có chút dịu dàng, nghe vậy lập tức nhìn ta với vẻ mặt tỉnh táo: "Đài quan cảnh gì chứ! Ta làm theo những gì trong sách của nàng nói, phải làm một hệ thống dẫn nước tưới tiêu, tiện thể xây một cái đài có thể lên trên ngắm cảnh!"
Ta chớp chớp mắt, dẫn nước tưới tiêu?
Lục Cảnh Tự thấy ta một mặt ngơ ngác, nghiêm túc nói: "Nàng có biết không, hai bên đập Đô Lăng núi non trùng điệp, trong núi có mấy vạn người sống, phải mất cả ngày mới có thể xuống núi lấy nước, nhà nhà thiếu nước trầm trọng, nếu có thể dẫn nước lên, không biết sẽ thuận tiện cho bao nhiêu bách tính. . ."
Lục Cảnh Tự vốn sinh ra đã đẹp, khi nói chuyện nghiêm túc, ánh mắt càng đặc biệt cuốn hút.
Thấy hơi nước đọng thành giọt trên xương quai xanh của hắn, ta nghe hắn lải nhải, lại cúi đầu cắn vào cổ hắn.
Lục Cảnh Tự lại phá hỏng bầu không khí bằng cách dùng tay kẹp cằm ta: "Ta nói sai sao? Sao nàng lại cắn ta!"
Ta nhìn người trước mặt, cười rồi nhón chân hôn lên môi hắn: "Chàng không sai, là ta sai rồi."
"Để trừng phạt, hôm nay chúng ta chỉ bàn chuyện phong nguyệt, được chứ?"
Hết