Nói xong, Thái hậu liếc nhìn Lục Cảnh Tự đang giả vờ uống trà bên cạnh.
"Được rồi Tự Nhi, ngươi cũng ở chỗ ai gia nhiều ngày rồi, nên về thôi. Hiện tại sắc trời không tốt, ngươi tiện thể đưa Thẩm Tam về luôn, nhớ kiềm chế tính nết lại, thân thể ngươi vốn không tốt, hãy bớt đến những chốn ca lâu tửu điếm đi. Đám lão già kia ngày ngày ở triều đình tham tấu tới tham tấu lui, ai gia nghe tới phiền lòng."
Lục Hạc An coi thường Lục Cảnh Tự cũng có lý do của hắn ta.
Thân là Thái tử của một nước, Lục Hạc An như một viên gạch, việc dơ bẩn nặng nhọc gì cũng giao cho hắn ta, làm tốt thì coi như đương nhiên, làm không tốt thì bị cho là vô dụng, ngày ngày đau đầu lo lắng, sợ Thái hậu tìm ra sai sót để phế bỏ hắn ta.
Nhưng Lục Cảnh Tự lại khác, dựa vào việc là huyết mạch của tiên hoàng, đệ đệ ruột của Hoàng đế, ngày ngày chỉ uống rượu nghe hát, như một kẻ ăn chơi trác táng.
Hiện nay tình hình thiên tai ở phía Nam hết sức nghiêm trọng, triều đình còn không đủ bạc cứu trợ thiên tai, vậy mà hắn vẫn ngày ngày tiêu xài hoang phí ở các tửu lầu. Thế nên Lại bộ cứ mấy ngày lại dâng tấu chương vạch tội hắn, Thái hậu thực sự phiền lòng, vì vậy dứt khoát gọi hắn đến Từ Ninh cung để giám sát.
Hiện tại, Lục Cảnh Tự đã bị Thái hậu giam giữ trong Từ Ninh cung được năm ngày rồi.
Nghe nói mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng đẩy xe lăn đi khắp cung, thậm chí còn thỉnh thoảng lượn lờ đến hậu cung. Đám phi tần kia nào dám chọc giận hắn, ai nấy nghe tin đã sợ mất mật, sáng tối đến thỉnh an cũng không dám, cáo bệnh đóng cửa không ra khỏi viện.
Thấy hậu cung không còn gì để chơi, Lục Cảnh Tự lại chạy đến Thái Hòa điện.
Những vị đại thần đi chầu kia càng không dám chọc giận hắn, gặp hắn là trốn được thì trốn, sợ dính dáng đến nửa phần.
Thấy bên ngoài mây đen kéo đến dày đặc, có vẻ sắp mưa to gió lớn, lúc này người ngồi trên xe lăn mới lau ngón tay, phủi vụn trên người, cười chắp tay với Thái hậu.