Thấy những ngón tay thon dài kia chọn một trái nho óng ánh đưa vào miệng, lúc này ánh mắt của nam nhân mới liếc qua:
"Bổn vương tuy có nuôi vũ cơ nhưng chưa từng đụng đến một đầu ngón tay, huống chi là đưa vào phủ. Thái tử đừng nghĩ ai cũng như ngươi, dễ dãi như vậy."
Mặc dù câu cuối cùng là cười nói, nhưng lại mang theo vài phần lạnh lẽo.
Ta nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng chỉ thấy mắc cười.
Hắn trong sạch ư, hắn muốn mê muội vì sắc đẹp thì cũng phải có cái bản lĩnh đó chứ.
Lục Cảnh Tự nói xong lại quay đầu chuyên tâm chọn nho, ta thu hồi ánh mắt, mở miệng: "Đưa mắt nhìn văn võ cả triều, quả thật chỉ có Dụ Vương điện hạ là chưa từng nạp thiếp. Như vậy, nếu bắt buộc phải gả cho ai đó, Khanh Trúc trái lại bằng lòng gả cho Dụ Vương điện hạ."
Vừa dứt lời, trái nho Lục Cảnh Tự vừa cầm lên rơi xuống đĩa.
Lục Hạc An nghe vậy, thấp giọng giận dữ nói:
"Thẩm Khanh Trúc, nàng điên rồi phải không!"
2
Ta không điên, ta chỉ sống lại thôi.
Thân là đích nữ của Hầu phủ, tổ tiên ta đời đời trấn thủ biên quan Tây Bắc. Trên có hai huynh trưởng, ta đứng thứ ba, vì vậy mọi người gọi ta một tiếng Thẩm Tam tiểu thư.
Năm ta lên năm, đúng lúc tân hoàng lên ngôi, Thái hậu ra lệnh cho cha ta hộ tống Dụ Vương này từ Tây Bắc hồi kinh.
Đặc biệt nhớ rằng, năm đó cha ta vừa đến kinh thành đã được phong làm Hộ quốc Hầu, phủ cũ cũng được Thái hậu ra lệnh sửa chữa lại, đổi thành Hộ quốc Hầu phủ, nhìn như vinh hoa phú quý vô hạn, nhưng ai mà không biết đây thực chất là giam lỏng cha ta và ta.
Thẩm gia ta thống lĩnh ba mươi vạn quân ở Tây Bắc, tổ tiên với Hoàng đế khai quốc kết nghĩa huynh đệ. Nhưng mấy chục năm trôi qua, dù tình nghĩa có bền chặt đến đâu, cuối cùng cũng không thoát khỏi mối hiềm nghi giữa quân và thần.
Tục ngữ có câu, thần nghi ngờ vua thì phản, vua nghi ngờ thần thì gi-ế-t. Vậy nên lúc vừa mới đến kinh thành, cả kinh thành không ai dám kết giao với Hầu phủ. Nhưng những chuyện triều đình này, ta làm sao biết được.
Chỉ nhớ năm đó khi hồi kinh yết kiến, ta vừa liếc mắt đã nhìn trúng Lục Hạc An trên đại điện.
Lục Hạc An lớn hơn ta hai tuổi, tao nhã, tuấn tú vô song. Chỉ là tuy hắn ta là Thái tử cao quý, nhưng không phải con ruột của Hoàng đế. Hoàng đế thân thể không tốt, con nối dõi hiếm hoi, mà quần thần lại ép quá gắt, lúc đó mới đành chọn hắn ta từ trong tông thất để nuôi.
Nhưng văn võ cả triều ai mà không biết, hiện nay Đông Lương thực sự do Thái hậu nắm quyền, hắn ta làm sao có thể lên ngôi thật chứ?
Sợ là còn chưa kịp chờ Thái hậu qua đời, hắn ta đã bị phế trữ rồi.
Cũng vì thế, hắn ta làm Thái tử nhiều năm, xung quanh chẳng có lấy một kẻ nịnh bợ, huống chi là hảo hữu thật lòng.
Sau đó ta được Thái hậu ân chuẩn cùng vào Thái học, phát hiện hắn ta có tính tình tốt, lại thường bị bắt nạt. Dù sao hắn ta cũng tách khỏi dòng họ, một mình ở trong hoàng thành này, cho dù có bị bắt nạt, hắn ta cũng chẳng có chỗ dựa nào để mách.
Thái hậu chỉ mong tìm được lỗi của hắn ta để phế trữ. Hoàng đế càng ngày càng sa đà vào hậu cung, ngay cả người cũng không thấy đâu.
Nhưng ta không chịu được.
Sau này ở Thái học, hễ có ai bắt nạt hắn ta, ta đều sẽ trả thù cho hắn. Nhớ mấy năm đó, thường xuyên có người lôi thế tử nhà mình mặt mũi bầm dập đến Hầu phủ đòi giải thích, nhưng cũng chỉ bị cha ta chế giễu đuổi về.
Để một cô nương đánh thành như vậy, vậy thì không có tiền đồ bao nhiêu?
Hai kẻ bị cô lập từ đó trở thành bằng hữu.
Lục Hạc An tuy không giỏi đánh nhau, nhưng hắn ta dạy ta cầm kỳ thi họa. Còn ta không chỉ biết đánh nhau, mà còn có thể dẫn hắn ta trèo cây bắt chim.
Chỉ nhớ có một năm, ta dẫn hắn ta trốn học đến phố Tây chơi, vừa về hắn ta đã bị Thái hậu phạt quỳ ngoài Từ Ninh cung, Thái hậu chỉ phạt hắn ta, không phạt ta, ta không phục nên cũng quỳ theo.