Kỷ Vân Nhu nhìn sang Lục Hạc An, sau đó phản ứng cực nhanh, lết gối tiến lên vài bước rồi cúi đầu thật sâu trước mặt ta:
"Đều tại A Nhu không phải, nếu không phải vì A Nhu, Tam tiểu thư đã không xảy ra hiểu lầm với điện hạ. Tam tiểu thư, chuyến Nam tuần lần này điện hạ có thể sống sót trở về đã là may mắn lắm rồi, nếu người giận thì cứ đánh mắng A Nhu, chỉ là tuyệt đối đừng trách móc điện hạ, hiện giờ thân thể điện hạ vẫn chưa bình phục, e rằng không chịu nổi chuyện này..."
Lục Hạc An nhíu chặt mày, một tay đỡ nàng ta dậy, sau đó nhìn ta đầy giận dữ: "Nàng có cần phải như vậy không? Chẳng lẽ nàng muốn cô bỏ rơi A Nhu sao? Không nói đến việc A Nhu đã cứu mạng cô ở phương Nam, giờ nàng ấy lại mang thai cốt nhục của cô, nàng định bức tử nàng ấy sao?"
Ta thậm chí không thèm nhìn hắn ta: "Có phải Thái tử điện hạ gán cho ta cái tội quá lớn rồi không? Tạm không nói đến chuyện nữ tử này chưa cưới đã có thai, nếu là nhà bình thường thì bỏ lồng heo thả trôi sông cũng chẳng oan, huống hồ hiện giờ, Khanh Trúc một không ngăn cản Kỷ cô nương gả vào Đông cung, hai không ép buộc Thái tử điện hạ cưới ta, vậy sao lại nói là bức tử?"
Ta nói bằng giọng bình thản, nhưng lại khiến Kỷ Vân Nhu tái mặt.
Lục Hạc An cau mày định mở miệng nói gì đó, chợt thấy Thái hậu ngừng lần tràng hạt: "Đứa nhỏ này ngươi nói gì vậy? Dù không lấy Thái tử, ngươi cũng đâu thể không lấy chồng chứ, mấy ngày trước ai gia cũng đã giới thiệu cho ngươi không ít thế tử, thấy ngươi không ưng ai cả, còn tưởng ngươi một lòng đợi Thái tử về, giờ lại không muốn lấy nữa, rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây?"
Lục Hạc An nghe Thái hậu nói đã cho ta xem mặt người khác thì nhíu mày: "Nàng vậy mà đi xem mặt người khác sao? Chẳng lẽ nàng đã quên lời hứa giữa chúng ta rồi sao? Cô biết trong lòng nàng có oán hận, dù sao, cô cưới nàng vào Đông cung trước cũng được, sau đó mới đón A Nhu vào, như vậy có được không?"
Ta mỉm cười, ngắt lời hắn ta: "Thái tử điện hạ không hiểu tiếng người sao? Ý ta là, ta không muốn lấy ngươi, cũng không muốn gả cho ngươi, như vậy, ngươi đã nghe rõ chưa?"
"Nàng! Tại sao?! Rõ ràng trước khi ta lên đường nàng còn..."
Ta nói nhẹ nhàng: "Ở Tây Bắc, nhà nào cũng một vợ một chồng, mà tổ tiên Thẩm gia ta lại càng như vậy, nếu Thái tử điện hạ đã có giai nhân, sao còn dây dưa với ta làm gì?"
Lục Hạc An nhíu mày: "Nhưng Khanh Trúc, bây giờ đâu phải đang ở Tây Bắc! Nàng hãy nhìn trong nhà văn võ cả triều xem, trong nhà ai mà không nạp thiếp? Ngay cả hoàng thúc của ta cũng có vô số vũ cơ bên ngoài!"
Thấy Lục Hạc An chỉ tay một cái, mọi người liền ngoảnh đầu nhìn theo, lúc này mới phát hiện cách đó không xa vậy mà còn có một nam nhân đang ngồi.
Người đó mặc một thân áo gấm màu xanh nước, đầu đội kim quan, mặt trắng như ngọc, khí chất như lan. Đặc biệt là đôi mắt dài hẹp như mực kia, chỉ cần khẽ cong lên, cho dù là gió lạnh buốt giá của mùa đông cũng có thể hóa thành một vũng nước xuân trong mắt hắn.
Chỉ có điều, một người tuyệt sắc như vậy lại bị tàn phế cả hai chân, suốt ngày chỉ có thể ngồi trên một chiếc xe lăn. Bất cứ ai lần đầu gặp cũng sẽ tiếc nuối thay cho hắn. Nhưng bản thân hắn dường như hoàn toàn không để tâm.
Lúc này, phía sau hắn có hai cung nữ, một người bóc nho, một người bóc hạt dẻ.
Hắn cứ như vậy, thản nhiên chọn lựa những trái nho đã được bóc sẵn trong đĩa trái cây, dường như mọi chuyện xảy ra ở đây đều không liên quan gì đến hắn.
Mà hiện tại, người có thể tự do thoải mái trong Từ Ninh cung như vậy, chỉ có thể là Dụ Vương Lục Cảnh Tự được Thái hậu cưng chiều hết mực.
Lục Cảnh Tự là Hoàng tử thứ ba của tiên đế, tuy trông không lớn hơn Lục Hạc An mấy tuổi, nhưng lại là đệ đệ ruột của đương kim Hoàng đế.