15
Thái hậu trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn về phía ta:
"Ngươi. . . ngươi. . ."
Tuy nhiên, mới nói được hai từ, Thái hậu đã tắt thở.
Lục Hạc An dường như không ngờ ta sẽ né tránh để cho hắn ta gi-ế-t c.h.ế.t Thái hậu. Hắn ta vừa định rút trường kiếm quay người lại thì đã bị ta dùng đoản kiếm kề vào cổ.
Ta lớn tiếng nói: "Thái tử và Tống Tướng cấu kết ám sát Thái hậu, có ý đồ mưu phản. Các vị đại thần không biết rõ tình hình hãy mau chóng rời đi để tránh bị vạ lây!"
Quần thần nghe vậy nhìn về phía Tống Tướng, sắc mặt đều biến đổi. Họ vừa định bỏ đi thì đã bị cấm quân xung quanh chặn đường.
Tống Tướng cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa. Ông ta cười nhạt một tiếng, chậm rãi đứng dậy nhìn về phía ta:
"Tiểu nha đầu, ngươi tưởng rằng khống chế được Lục Hạc An thì có thể làm gì được lão phu sao?"
Ta nghe vậy tỏ vẻ tò mò: "Chẳng lẽ Thái tử điện hạ và Tống Tướng không phải cùng một phe sao?"
Nào ngờ Tống Uyển Ninh lại hét lên: "Cha! Mau bảo con tiện nhân đó thả Hạc An ca ca ra!"
Ta liếc nhìn Tống Uyển Ninh, rồi quét mắt nhìn khắp đại điện: "Thái tử điện hạ, thế còn vị Trắc phi yêu quý của ngài đâu? Sao vào lúc quan trọng thế này, chỉ có tiểu thư Tống gia lo lắng cho sự an nguy của ngươi thôi vậy?"
Lục Hạc An nghe vậy cũng nhìn xuống phía dưới, phát hiện ngoài Tống Uyển Ninh đang nhìn mình đầy lo lắng ra, Kỷ Vân Nhu đã không thấy tăm hơi đâu.
Hắn ta nắm chặt cổ tay ta, gần như van xin nhìn ta: "Khanh Trúc, ta biết nàng oán hận ta, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng ta chỉ có mỗi mình nàng. Dù nàngcó lấy tên què đó cũng không sao cả, ta không chê nàng đâu. Nàng hãy đi cùng ta được không? Ta thề, chỉ cần ta lên ngôi Hoàng đế, ta sẽ lập tức phong nàng. . ."
Ta nheo mắt lại, rút tay ra, Lục Hạc An lập tức im bặt ngã xuống đất.
Máu tuôn ra từ cổ hắn ta, Lục Hạc An trợn tròn mắt, đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng chỉ một lát sau đã bất động.
Tống Uyển Ninh nhìn thấy cảnh này, há hốc miệng định khóc thét lên, nhưng lại không thể phát ra tiếng. Còn Lục Cảnh Tự từ đầu đến cuối vẫn ngồi trước án thư nhìn ta, không hề nhúc nhích.
Ta không để ý đến hắn, nhìn thấy các vũ nữ xung quanh đã bị cấm quân c.h.é.m gi-ế-t hết.
Ta lau sạch đoản kiếm, nhìn về phía đám cấm quân đang áp sát: "Nếu ta đoán không lầm, cấm quân trong điện này đã bị Tống Tướng đổi thành người Bắc Di rồi phải không?"
Tống Chí Chương vuốt râu nhìn ta: "Tiểu nha đầu ngươi quá lỗ mãng rồi, so với cha ngươi còn kém xa lắm."
Ta gật đầu: "Đương nhiên rồi, không thì ngươi nghĩ tại sao hôm nay cha ta không đến dự tiệc?"
Tống Chí Chương nghe vậy sững người, lúc này mới nhận ra điều gì đó, nhìn quanh rồi thản nhiên nói:
"Hừ, thế thì sao? Chẳng lẽ Hầu gia còn có thể bay đến Tây Bắc cầu viện sao?"
Nói xong, một người trong đám cấm quân bất ngờ cởi mũ giáp ra, lộ ra một bộ râu rậm. cười ha hả ném mũ giáp xuống đất:
"Dù tên họ Thẩm kia có đi cầu cứu, đại quân Bắc Di của ta cũng đã áp sát biên giới rồi. Không biết Thẩm gia các ngươi cuối cùng sẽ chọn quay về cứu nước, hay là xuất binh đối đầu với đại quân của ta đây?"
Nhìn đám người trên điện, ta thở dài, đá xác Thái hậu sang một bên, quay người ngồi lên long ỷ.
Quần thần nhìn thấy cảnh này đều giật mình, còn Tống Tướng thì nheo mắt lại.
"Thẩm Khanh Trúc, ngươi to gan thật!"
"Nếu gan ta không to, làm sao thay Hoàng thượng thanh lọc quân?"
Tống Tướng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Tự: "Sao hả, Dụ Vương điện hạ cũng muốn cướp ngôi vị Hoàng đế sao?"
Từ khi ta rút kiếm, Lục Cảnh Tự vẫn ngồi một bên uống trà. Lúc này Thái hậu và Thái tử đều đã chết, hắn càng không có chút gợn sóng nào.
"Phu nhân muốn thì cứ cho phu nhân, miễn là những kẻ đáng c.h.ế.t đã chết, bổn vương không quan tâm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT