Theo tiếng công công hô lớn khai tiệc, âm nhạc xung quanh vang lên, vũ nữ lần lượt tiến vào.

Cung nữ phía sau liên tục bưng thức ăn và rượu lên, thấy ta nâng chén rượu lên định uống, Lục Cảnh Tự lập tức đưa tay ngăn lại.

"Còn uống nữa?"

Ta liếc nhìn hắn: "Sợ gì chứ, khả năng uống rượu của ta, ngươi phải là người rõ nhất chứ."

Lục Cảnh Tự nắm chặt lấy cổ tay ta, nói nhỏ: "Nghe lời, một lát nữa nàng cứ giả say, về trước đi."

"Nếu ta nói không thì sao?" Ta ngửa cổ uống cạn một ly, sau đó ánh mắt rơi vào vũ nữ trước mặt: "Lục Cảnh Tự, sao bấy lâu nay ta chưa từng phát hiện gan ngươi lại lớn đến thế?"

Nghe vậy, sắc mặt Lục Cảnh Tự tối sầm: "Khanh Trúc, nàng biết ta sẽ không hại nàng mà."

"Ngươi không hại ta, nhưng làm ngươi những việc này mà vẫn cưới ta, chẳng hề nghĩ cho ta nửa phần."

Lục Cảnh Tự đột ngột quay đầu nhìn ta, nhưng ta lại đưa tay lên đùi hắn, véo mạnh một cái.

Cái véo này khiến Lục Cảnh Tự nhíu mày, còn ta thì thò đầu ra trước mặt hắn: "Đau không?"

Lục Cảnh Tự nghiến răng nói: "Không đau."

Ta nghiêng đầu cười nhìn hắn, tay từ từ mò lên, nhưng bị hắn dùng một tay giữ lại.

"Thẩm Khanh Trúc."



Giọng Lục Cảnh Tự trầm xuống, mang theo vài phần khàn đặc: "Sau khi tiệc kết thúc, về ta sẽ nhận tội với nàng, bây giờ đừng nghịch."

"Ta cứ muốn nghịch, ngươi định làm gì?"

Đang nói chuyện, bỗng khóe mắt lóe lên ánh sáng lạnh, Lục Cảnh Tự nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm ta vào lòng, vừa kịp tránh một đòn.

Ngẩng đầu lên, vũ nữ trước mặt đã rút kiếm ra nhảy lên bàn, ta giơ chân đá đổ bàn, rút đoản kiếm từ trong tay áo ra.

Trong chớp mắt, tất cả vũ nữ đang nhảy múa đều rút d.a.o bạc ra, xung quanh nhanh chóng vang lên tiếng thét chói tai.

"Hộ giá! Hộ giá! Bảo vệ Thái hậu!"

Nhìn về phía Thái hậu đang được bảo vệ ở phía sau cùng, ta quay sang Lục Cảnh Tự:

"Ngươi mưu tính bao nhiêu năm, chỉ vì ngày hôm nay sao? Vậy để ta giúp ngươi gi-ế-t bà ta, được không?"

Nghe vậy, Lục Cảnh Tự ngược lại giữ chặt ta trong lòng: "Nàng không được đi đâu cả, ngoan ngoãn ở đây."

Thấy mấy vũ nữ xông về phía Thái hậu, ta lại sờ lên đùi Lục Cảnh Tự.

"Thẩm Khanh Trúc!"

Nhân lúc cánh tay hắn lơi lỏng, ta đẩy hắn ra, sau đó rút đoản kiếm từ trong tay áo ra lao lên.

Thấy vô số cấm vệ xông vào từ bên ngoài, rất nhanh tiệc sinh nhật trở nên hỗn loạn.

Ngay khi vũ nữ rút vũ khí ra, Thái hậu đã được Lục Hạc An bảo vệ phía sau. Còn ta tiến lên vài bước, một kiếm c.h.é.m về phía Lục Hạc An.



Lục Hạc An kinh ngạc nhìn ta: "Thẩm Khanh Trúc, ngươi đang làm gì vậy, phát điên rồi sao?"

Ta cười độc ác với hắn ta: "Người phát điên là ngươi thì đúng hơn? Ta khuyên Thái hậu nên tránh xa Thái tử ra, e rằng Thái hậu nương nương không biết, hiện tại đại quân Tây Nam đã áp sát ngoài kinh thành mười dặm, còn kẻ chủ mưu chính là cháu trai tốt của người và Tống Tướng!"

Thái hậu vốn đang trốn sau lưng Lục Hạc An, nghe vậy giật mình: "Ngươi nói gì? ! Lục Hạc An, ngươi dám cấu kết với Tống Chi Chương!"

Nghe vậy, trong mắt Lục Hạc An hiện lên sát ý, giơ trường kiếm đ.â.m về phía ta.

"Cấu kết thì sao, chẳng phải Thái hậu cũng đã phái sát thủ đến Giang Nam để gi-ế-t ta rồi sao? Ta không ra tay, chẳng lẽ còn đợi người gi-ế-t lần thứ hai!"

Thái hậu hoảng hốt, vội vàng trốn sau lưng ta.

"Khanh Trúc cứu ta, Khanh Trúc. . ."

"Ồ? Thái hậu nương nương nói gì?"

Ta vốn đang đứng trước mặt Thái hậu, thấy trường kiếm của Lục Hạc An đ.â.m tới, bước chân đột nhiên lùi sang một bên. Tay phải nắm lấy cổ tay Lục Hạc An đẩy mạnh về phía trước, rồi vặn một cái.

Theo tiếng lưỡi d.a.o đ.â.m vào thịt, ta đột ngột giơ tay lên kinh hô:

"Thái hậu nương nương!"

Trong đại điện, mọi người nghe tiếng đều nhìn về phía cao.

Chỉ thấy Thái tử tay cầm trường kiếm, một kiếm đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c Thái hậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play